Teya Salat
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325070

Bình chọn: 10.00/10/507 lượt.

tục

cải tiến thiết bị và hy vọng lần tới, tôi sẽ đến được nơi có con người. Không

nén nổi, tôi buông một tiếng thở dài tiếc nuối. Nhưng trời đang tối dần, tôi

phải tranh thủ thời gian, nếu không sẽ không đủ năng lượng mặt trời để khởi

động thiết bị.

Tôi lôi

chiếc mũ chống tia phóng xạ nhét trong bộ trang phục thời Hán ra và chụp kín

đầu, đeo găng tay, kéo cao khóa, nghiêng chiếc đồng hồ vượt thời gian kềnh càng

về hướng mặt trời, xoay chốt bảo hiểm, miệng nhẩm đếm: một, hai, ba…

Đếm đến

mười vẫn không có động tĩnh gì. Tiếp tục đếm: hai mươi, năm mươi, một trăm…

Sao thế

này, không lẽ lại xui xẻo đến vậy? Tôi kéo mũ, dán mắt vào chiếc đồng hồ dở

chứng, vẫn không động đậy. Đập đập, không phản ứng. Giơ cao về phía mặt trời,

tiếp tục im lặng. Tôi tháo đồng hồ, vung lắc hết sức, đèn báo hiệu vẫn không

hiện màu xanh.

Gió bắt

đầu nổi, mặt trời bị giăng mờ bởi ngợp trời gió cát. Cái đồng hồ dựa dẫm vào

năng lượng mặt trời chết tiệt này! Tôi sẽ phải bỏ mạng ở nơi không rõ là thời

đại nào, hoang mạc nào này ư?

Tôi bật

dậy, chỉ tay lên trời, nguyền rủa nhóm chuyên gia: không cho mang nước, không

cho mang thức ăn, chỉ mấy đồng xu xù xì nặng trình trịch này thì ích gì chứ?

Sớm biết cái đồng hồ phải gió kia sẽ dở chứng thì dù có phải chịu nhiễm xạ, tôi

cũng kiên quyết mang theo đồ ăn thức uống đi. Ba lần bị đẩy vào cái máy vượt

thời gian phải gió ấy, lẽ nào tôi chưa từng nhiễm xạ ư? Tôi thà chết vì nghẹn

bánh mì bị nhiễm xạ còn hơn chết đói chết khát thế này!

Tôi kết

thúc trận xỉ vả sau khi nuốt vào đầy một miệng cát, trời nhanh chóng tắt nắng,

chỉ một lát nữa, sa mạc sẽ trở nên lạnh cóng. Chiếc áo chống tia phóng xạ của

tôi còn có thể chống gió và rét, nhưng không chống nổi cơn đói khát đang ập đến

với tôi. Co gập người lập cập bò lên một gò cát cao, nhìn ra xa, trong mịt mù

đêm tối, tôi bắt gặp những đốm lửa bập bùng phía xa xăm. Tôi chưa bao giờ thấy

thứ ánh sáng nào ấm áp đến thế!

Không

còn nhớ phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể thoát khỏi sa mạc tăm tối, gió

cát mịt mù đáng sợ ấy, chỉ biết rằng khi tôi lảo đảo lại gần đống lửa thì mắt

tôi hầu như không còn thấy gì và tôi khát đến mức cổ họng như cháy khô. Kịp

nhận thấy xung quanh đống lửa có một số lều bạt, có tiếng người, có lạc đà, mắt

sáng rực, tôi lao vào một trong những chiếc lều ấy, sau đó, lịm đi.

Tỉnh

lại, tôi thấy mình đang được vây bọc giữa một đám người hình hài kỳ lạ: mũi

cao, mắt sâu, môi mỏng, mặt tròn, cổ ngắn, nước da trắng mịn, đáy mắt sẫm nâu.

Đàn ông cao to lực lưỡng, đàn bà béo tốt khỏe mạnh, tất cả đều tóc xoăn thả lọn

ngang vai và nhất loạt màu hung đỏ. Trang phục của họ lại càng đặc biệt hơn:

đàn ông áo dài bẻ cổ, tay bó, thắt eo, đi ủng cao đến tận đầu gối, giắt kiếm

sau lưng. Phụ nữ váy dài đến đầu gối, xẻ vai phải, tay bó, vai quàng khăn và

cũng đi ủng cao.

Tôi

thấy khâm phục bản thân, trong tình trạng đói khát mệt lả như vậy vẫn có thể mô

tả và nhận xét vẻ ngoài và trang phục của những người xung quanh một cách

chuyên nghiệp chỉ bằng vài cái đưa mắt quan sát. Nhưng những thông tin này

không có nghĩa lý gì nữa khi tôi bắt đầu ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Chỉ là

vài miếng bánh và một bát mì nóng, nhưng thế cũng đủ để nước miếng tuôn ào ạt

trong miệng tôi. Vội vã đón thức ăn từ tay một phụ nữ chừng bốn mươi, sau tiếng

lắp bắp cảm ơn, tôi ngấu nghiến nhai nuốt, mấy miếng bánh nhanh chóng hết veo,

bát mì nóng cũng sạch bong sau vài miếng soàn soạt, dạ dày đã có chút cảm giác.

Nhưng tôi vẫn muốn ăn thêm, rụt rè cất lời xin xỏ, tôi bỗng nhận ra rằng: ngôn

ngữ bất đồng.

Không

có gì lạ, vì chỉ nhìn thoáng qua cũng biết họ không phải người Hán và chính tôi

cũng không rõ rốt cuộc mình có trở về thời kỳ cổ đại hay không. Chưa biết

chừng, cuộc thí nghiệm này chỉ như một chuyến bay miễn phí, đưa tôi đến một sa

mạc nào đó thuộc Trung Đông hoặc châu Phi, để rồi vô tình gặp một bộ lạc du mục

lạc hậu nào đó cũng nên và biết đâu tôi vẫn đang ở thế kỷ XXI.

Tôi thử dùng tiếng Anh, vẫn không ổn.

Đúng

lúc tôi đang phiền muộn giữa những thanh âm lạ lùng thì trong lều xuất hiện

thêm hai người, những người khác lập tức dừng bàn luận và tỏ ra hết sức cung

kính. Tôi có thể nhận ra ngay thân phận khác thường của hai người đó, nhưng khi

họ lại gần chỗ tôi nằm thì tôi ngạc nhiên đến mức hồi lâu vẫn há hốc miệng.

Đó là

một ni cô chừng hơn ba mươi tuổi và một tiểu hòa thượng chừng mười lăm, mười

sáu tuổi. Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn cả thân phận khác thường là khí

chất cao quý toát ra từ con người họ. Họ chỉ yên lặng đứng đó, nhưng vẻ bất

phàm thoát tục của họ lan tỏa trong không gian quanh tôi.

Khuôn

mặt ni cô giống hệt những người phụ nữ khác, nhưng làn da trắng mịn hơn, đôi

mắt to, lông mày dài mượt và trong đôi mắt nâu nhìn tôi chăm chú thấp thoáng vẻ

lo lắng mơ hồ nào đó. Một thân hình căng tròn, đầy đặn, chiếc áo cà sa màu nâu

sòng giản dị không che lấp nổi vẻ đẹp của thân hình ấy. Có điều, hình như vầng

trán của ni cô khác với những người khác, hình như nó bị nén xuốn