
kiến giải uyên thâm của bạn về thế giới tinh thần, để được ngàn vạn người cảm
phục, ngưỡng mộ và tin theo. Điều đó thật vĩ đại. Đối với các vị cao tăng, nếu
có thể đem toàn bộ những kiến thức tích lũy một đời xây dựng lên những học
thuyết, những giáo lý với quan điểm của riêng mình, rồi lập ra tông phái riêng,
đó sẽ là thành tựu lớn nhất trong lĩnh vực Phật học.
Rajiva
thông minh trác tuyệt, lại giỏi tư duy, biện luận không khác một triết gia,
chắc chắn cậu ấy cũng muốn được trở thành người cha tinh thần của vạn người,
giác ngộ và dẫn dắt chúng sinh đến cảnh giới mà cậu cho là tuyệt đối. Tuy mới
mười ba tuổi, nhưng tôi tin rằng, cậu đã sớm hình thành nhân sinh quan và thế
giới quan đó từ lâu rồi.
Tôi cứ
mải mê theo đuổi những suy nghĩ bất tận của mình mà không nhận ra không khí im
lặng đã kéo dài từ nãy đến giờ. Thì ra Rajiva đang nhìn tôi chăm chú, khóe môi
hơi run run, ánh mắt như muốn dồn tất cả ánh sáng vào tôi, đôi mắt ấy như đang
thưởng thức, như đang xúc động và nhiều hơn cả là cảm giác như được an ủi bởi
vừa gặp được tri âm.
- Ngải
Tình, Rajiva có phẩm hạnh gì mà được gặp cô giữa nhân gian rộng lớn này.
Tôi
cười gượng gạo. Chẳng qua vì tôi đã đọc được những tài liệu viết về cậu ta, tôi
biết lúc đầu Rajiva theo học Phật giáo Tiểu Thừa nhưng sau đó đã chuyển sang
Đại Thừa. Những gì tôi vừa nói chỉ là khái quát, tựu chung điểm khác biệt cơ
bản giữa hai tông phái này mà thôi. Vả lại trước đó, Rajiva cũng từng thể hiện
nỗi trăn trở, nên tôi có thể đoán được mối suy tư lúc này của cậu chính là vấn
đề thay đổi tông phái.
- Ngải
Tình, còn nhớ một buổi tối nọ trên sa mạc, cô từng hỏi tôi vì sao lại xuất gia
không?
Ánh mắt
Rajiva bỏ tôi ở lại, để trôi về nơi xa xăm. Tôi xốc mình ngồi ngay ngắn, để có
thể lắng nghe một cách nghiêm túc.
- Năm
tôi lên bảy, mẹ tôi ra ngoại thành du ngoạn, thấy xác người đầy gò, xương trắng
đầy đồng, bà nhận ra rằng, tham lam là nguyên nhân gây ra mọi đau khổ. Dục vọng
của con người khủng khiếp tựa ngọn lửa dưới địa ngục, ngọn lửa ấy sẽ thiêu đốt
con người thành tro bụi, khiến con người phải phơi xác chốn đồng hoang. Bà
không muốn phải chịu đựng những dày vò khốn khổ ấy thêm nữa, nên đã thề rằng:
nếu không thể cắt tóc đi tu, bà sẽ không ăn uống gì hết. Cha tôi lúc đầu phản
đối kịch liệt, nhưng mẹ đã quyết chí tuyệt thực. Cho đến buổi tối ngày thứ sáu,
khi hơi thở của mẹ đã mỏng như làn gió, mà bà vẫn không chịu ăn uống. Cha tôi
hoảng sợ, đành nhận lời với bà. Nhưng mẹ sợ cha đổi ý, đã yêu cầu phải để bà
xuống tóc trước rồi mới chịu ăn. Ngày hôm sau bà thọ giới, ra khỏi nhà, chuyển
đến tu tại chùa Tsio- li.
Truyện
kể về Rajiva đã chép rất rõ ràng nguyên nhân Jiva xuất gia, nên tôi khẽ gật
đầu:
- Vì
vậy, cậu đã theo mẹ xuất gia?
Rajiva
lắc đầu, ánh mất dừng lại hồi lâu trên ngọn đèn dầu đang đu đưa trong gió,
dường như cậu đang nhớ lại điều gì.
- Sau
khi mẹ xuất gia, vì quá nhớ thương bà, tôi thường xuyên đến chùa thăm mẹ. Khi
bà và các vị đại sư tụng kinh, tôi ngồi bên cạnh lắng nghe. Không biết vì sao,
những kinh văn đó, tôi chỉ nghe một lần là thuộc làu làu, khiến ai nấy đều kinh
ngạc. Trong chùa có vị cao tăng Phật Đồ Thiệt Di hỏi tôi về ý nghĩa những bài
kệ mà tôi thuộc, tôi đều trả lời lưu loát. Thầy khen tôi là nhân tài của Phật
môn, nên đã trò chuyện với mẹ, bày tỏ mong muốn nhận tôi làm đệ tử.
Trí tuệ
siêu phàm của Rajiva được bộc lộ từ khi còn rất nhỏ. Trong truyện kể về cậu lúc
bảy tuổi, đã miêu tả như sau: “Một ngày đọc thuộc năm nghìn bài kệ, mỗi bài ba
mươi hai chữ, tổng cộng ba mươi hai nghìn chữ”. Bạn thử nghĩ xem, một cậu bé
mới bảy tuổi mà mỗi ngày có thể học thuộc ba mươi hai nghìn chữ, mà là những
kinh văn khó hiểu, có lẽ chỉ có Albert Einstein hay Steven William Hawking mới
có thể so sánh được. Tôi nghĩ rằng nếu để Rajiva đọc thuộc lòng số Pi, chắc
chắn cậu ấy sẽ phá được kỷ lục Guiness.
- Mẹ
hỏi tôi có bằng lòng xuất gia hay không. Tôi nghĩ rằng xuất gia thì sẽ được ở
bên mẹ, nên đã đồng ý.
Tôi hơi
sững sờ, nhưng cũng phải thôi, dù cậu ấy có thông minh bao nhiêu, cũng chỉ là
một chú nhóc không hơn không kém, chú nhóc ấy không muốn xa mẹ. Lí do này, rất
tự nhiên. Nhưng cuộc đời của Rajiva đã được quyết định bởi cái gật đầu năm bảy
tuổi ấy.
Ánh mắt
Rajiva rời khỏi ngọn đèn, trôi về phía tôi, vẻ băn khoăn lại hiện trên nét mặt:
- Lần
trước, khi cô hỏi tôi vì sao xuất gia, tôi mới nhận ra, tôi không biết phải trả
lời thế nào. Vì muốn ở bên cạnh mẹ ư? Tôi đâu còn là đứa trẻ bảy tuổi. Thêm vài
năm nữa, tôi sẽ thọ đại giới và chính thức bước vào cõi sắc sắc không không.
Nhưng, những ngày qua, hằng đêm tôi vẫn tự hỏi, rốt cuộc, tôi xuất gia vì điều
gì?
- Cậu
đã có câu trả lời chưa?
Tôi hơi
tò mò.
- Trước
đây, khi theo học Phật pháp, các thầy đều giảng rằng, bằng con đường tu hành có
thể tự giải thoát, thấu tỏ luân hồi sinh tử, tránh xa sân si, dục vọng và vươn
đến cõi Niết Bàn. Khi ở Kabul, tôi theo đại sư Bandhudatta nghiên cứu Phật giáo
Tiểu Thừa, tổng cộng có bốn triệu câu k