Teya Salat
Đức Phật Và Nàng

Đức Phật Và Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325943

Bình chọn: 8.00/10/594 lượt.

y Vực, vì vậy trồng trọt và chăn nuôi rất phát triển. Núi Thiên Sơn

lại dồi dào khoáng sản, có thể cung cấp cho tất cả các quốc gia trong khu vực.

Thêm vào đó, Khâu Từ nằm trên giao lộ của con đường tơ lụa, thương nghiệp phát

triển kèm theo sự phát triển rực rỡ của thủ công nghiệp. Vì vậy, Khâu Từ là

quốc gia giàu có nhất ở Tây Vực.

Mỗi ngày,

từng đoàn ngựa thồ tơ lụa lũ lượt qua lại trên những trục đường chính, cảnh

buôn bán, trao đổi hàng hóa giữa các thương lái diễn ra cực kỳ tấp nập, ngựa xe

như nước như nêm. Cả thành phố hệt như buổi triển lãm của các sắc tộc: Người

Yue Zhi, Wusun, Hung Nô, Turk, Sienpi, Joujan, Mông Cổ, Ba Tư, Iran, Ấn Độ,

thậm chí cả những người thuộc chủng tộc người châu Âu hiện đại như: Hy Lạp và

Roma và rất nhiều người Hán. Mỗi lúc bước chân ra phố, tôi đều dừng lại, mê mải

ngắm nhìn dòng người đủ mọi màu da và trang phục đi qua đi lại trước mặt. Chỉ

đến khi cậu học trò mới đang dắt tay tôi đi bên cạnh vác bộ mặt khinh khỉnh

nhìn lên, tôi mới cất bước đi tiếp trong sự nuối tiếc.

Nhắc

đến cậu học trò mới này mới nhớ, cậu ta chính là vấn đề khiến tôi đau đầu nhất

hiện nay.

Một chú

nhóc trắng trẻo, cực kỳ đáng yêu đang say sưa cầm bút chì vẽ nguệch ngoạc lên

tập giấy nháp của tôi, sau đó dùng cục tẩy xóa đi rồi lại tiếp tục vẽ. Cậu nhóc

coi dụng cụ học tập có thể sử dụng nhiều lần này của tôi là thứ đồ chơi hấp dẫn

nhất, cứ miệt mài vẽ vẽ xóa xóa cả ngày không chán.

Tôi

đứng bên, lòng đau như cắt:

- Cậu

nhỏ ơi, ông nhỏ ơi, quỷ sứ ơi! Cậu nghĩ nhà tôi mở cửa hàng bán dụng cụ học tập

chắc? Cục tẩy chỉ còn một nửa, bút chì cũng chỉ còn nửa cây, lại mất oan thêm

ba trang giấy nữa rồi. Cậu có biết những thứ này đều là tài nguyên không thể

tái sinh không? Cậu dùng hết của tôi như thế, ở cái thời đại này, cậu đi đâu mà

mua đền cho tôi đây hả?

Thực

ra trong túi tôi vẫn còn, nhưng ai mà biết được tôi phải ở lại đây bao lâu nữa,

thế nên tôi không thể không tiết kiệm.

Cậu

nhóc không thèm để ý đến lời van xin của tôi, vẫn tiếp tục vẽ. Mà cũng vì cậu

ta chưa hiểu tiếng Hán. Nhưng khi tờ giấy thứ tư “qua đời”, tôi không thể nhẫn

nhịn thêm được nữa, liền quát to bằng tiếng Tochari:

- Đừng.

.. vẽ. .. nữa!

Cái

giọng nạt nộ sư tử Hà Đông của tôi chẳng ăn thua. Cậu nhóc ngước đôi mắt to

tròn, sáng long lanh nhìn tôi chớp chớp. Đôi mắt giống hệt Rajiva, đều thừa

hưởng từ cha đôi đồng tử màu xám nhạt và mái tóc xoăn hung đỏ của mẹ. Đôi mắt

ấy đảo qua đảo lại vài lượt, rồi buông bút chì, trèo xuống ghế, lao thẳng vào

lòng tôi:

- Thế

thì chị hát cho em nghe đi!

Lại thế

rồi! Lần trước Kumarayana có việc phải đi Gumo, mấy ngày liền không về, đêm nào

cậu nhóc cũng lẻn vào phòng tôi đòi ngủ cùng. Không muốn phí sức quát nạt, tôi

đành hát một ca khúc thiếu nhi cho cậu ta nghe. Nào ngờ, kể từ hôm đó, ngày nào

cậu nhóc cũng vòi tôi hát cho bằng được và còn yêu cầu không được hát trùng

bài. Thế là các ca khúc hiện đại của tôi trở thành nhạc ru. Xui xẻo đến thế là

cùng!

Tôi thở

dài, nhích sang bên, nhường nửa phần ghế cho cậu nhóc ngồi lên và tựa người vào

lòng tôi. Vừa khe khẽ hát bài “Ngủ ngoan bé yêu” của Châu Hoa Kiện, vừa vỗ nhè

nhẹ vào lưng cậu. Cậu nhóc nhắm tịt mắt lại, hai hàng lông mày dài và mượt mà

càng tôn thêm sống mũi cao thanh tú, rất đáng yêu!

Tôi có

thể hiểu được vì sao cậu nhóc thích quấn tôi như vậy. Mẹ và anh trai đều phụng

sự Phật tổ, cậu ta vừa lên sáu thì mẹ bỏ ra nước ngoài, bốn năm biền biệt, bặt

vô âm tín. Vú già, người gần gũi nhất, chăm sóc cậu từ nhỏ đã qua đời mấy năm

trước. Tuy trong nhà không ít người hầu và bảo mẫu, nhưng không ai có thể cho

cậu ta tình yêu thương của người mẹ. Ở tuổi này, cậu nhóc rất cần có bạn, tuy

hàng ngày vẫn vào cung học bài cùng các hoàng tử, nhưng về đến nhà, không ai

chơi với cậu, nô đùa với cậu. Người anh hơn cậu ba tuổi thì trở nên già dặn từ

rất sớm, mà bốn năm rồi họ không gặp nhau. Mỗi lần nhìn thấy Rajiva, cậu nhóc

tỏ ra rất dè dặt.

Bởi vậy

sự xuất hiện của tôi vừa đóng vai trò một người mẹ, vừa là bạn chơi đùa, vừa là

đối tượng để ngày ngày cậu vòi vĩnh, nũng nịu. Những hành động nghịch ngợm của

cậu chẳng qua là để thu hút sự chú ý của tôi, vì muốn được tôi quan tâm hơn mà

thôi. Nhưng như vậy thì khổ cho tôi quá! Mỗi ngày tôi phải diễn không biết bao

nhiêu vai: lúc đầu là quân lính dưới trướng của đại tướng quân, nghe tướng quân

sai khiến vào báo cáo tình hình. Sau đó lại vờ giả giọng quân địch khiêu chiến

với đại tướng quân. Và cuối cùng giả làm bại trận giương cờ trắng đầu hàng và

xin tha mạng. Ngày ngày phải nô giỡn, chạy đuổi, chiến đấu với một cậu nhóc

đang tuổi ăn tuổi lớn, khiến tôi mệt không thở nổi.

Khi làn

điệu thương yêu, ru vỗ kết thúc, cũng là lúc cậu nhóc chìm vào giấc ngủ say

sưa. Tôi ôm cậu đặt lên giường. Tay bóp vai, miệng khẽ lẩm bẩm: Nhóc nặng quá,

lớn thêm chút nữa chắc chị bế không nổi. Mười tuổi rồi mà vẫn ham chơi như con

nít ấy. Mới hát hết một bài mà đã say sưa ngủ.

Tuyết

rơi không ngớt mấy ngày qua. Tôi là người vùng Giang Nam, nên mặc d