
ù hiệu ứng
nhà kính làm cả trái đất nóng lên, tôi vẫn rất ít khi được chứng kiến những
trận tuyết lớn như thế này. Mấy ngày đầu tôi rất thích thú, còn hào hứng kéo
Pusyseda cùng đi đắp người tuyết. Nhưng chẳng được bao lâu, tôi bắt đầu thấy
chán, vì tuyết rơi quá dày mà tôi thì sợ lạnh. Nên từ hôm đó, tôi rất hạn chế
ra khỏi phòng, công việc khảo sát cũng phải tạm gác lại một bên. May mà Rajiva
mang đến cho tôi rất nhiều sách tiếng Hán: “Sử ký”, “Tả truyện”, “Lã thị xuân
thu”, “Chiến quốc sách”, “Kinh thi”,. .. những cuốn mà tôi đã đọc từ lâu. Và cả
một số thư tịch vốn đã thất truyền như “Thạch thị tinh kinh”.
Phòng
đọc sách của gia đình Rajiva có rất nhiều kinh văn và tài liệu viết bằng các
thứ tiếng: Phạn, Tochari, Brahmi, Kharosthi, với nội dung phong phú, đa dạng,
đề cập đến hầu hết các lĩnh vực: thanh vận, ngữ văn, công nghệ, kỹ thuật,
phương pháp tính lịch, y học, logic học, thiên văn học, nhạc luật và lịch pháp.
Tôi
nhìn kho sách đồ sộ ấy mà thèm thuồng. Nếu như có thể đưa chúng về thời hiện
đại, sẽ có giá trị nghiên cứu lớn lao đến nhường nào. Phần đông mọi người không
thể mua nổi những thư tịch của thời đại này, vì mỗi cuốn sách có giá trị tương
đương bằng một năm thu nhập của người dân. Đó là chưa kể những cuốn sách được
viết trên lụa. Rồi những công văn của quan phủ, những khế ước mua bán, phần lớn
đều được viết trên gỗ, vì giấy viết đắt hơn gỗ rất nhiều lần.
Nhìn
bên ngoài, phủ quốc sư trông rất giản dị, cách bày trí cũng đơn giản, thì ra
toàn bộ của cải giá trị nhất đều nằm trong căn phòng này.
Thế
nên, mỗi ngày tôi đều đến và ngồi lì ở đây mấy tiếng đồng hồ, miệt mài chép lại
những tài liệu quý giá đó. Tôi từng nghĩ đến việc đi mua, nhưng ở đây có rất
nhiều cuốn sách, mà dù có cầm bao nhiêu tiền ra phố cũng không thể mua được. Đó
là những cuốn mà Kumarayana mang về từ Ấn Độ, hay những cuốn sách quý hiếm do
sứ giả các nước lân bang dâng tặng vua Khâu Từ. Nếu tôi không thể mang đi, vậy
thì chỉ còn cách chép lại. Do vậy, hơn mười ngày qua đi, với tôi không hề buồn
tẻ.
Hàng
ngày, mỗi khi về đến nhà, Rajiva vào chào cha, rồi đến chỗ tôi học bài, sau đó
đến thư phòng đọc sách. Cậu ta lặng lẽ đọc sách, tôi lặng lẽ chép sách. Lúc về
chùa, cậu thường mang theo cuốn sách còn đang đọc dở dang, nhưng hôm sau đã
thấy cậu ta đổi lấy cuốn mới. Có hôm cậu về nhà khi giờ học của Pusyseda vẫn
chưa kết thúc. Cậu lặng lẽ ngồi bên cạnh nghiên cứu trước bài học. Đến lúc tôi
bắt đầu giờ dạy thì cậu đã thuộc làu những nội dung tôi sắp thuyết giảng, nhiều
chỗ tôi đọc sai, cậu ta còn nhẹ nhàng nhắc nhở, khiến tôi toát cả mồ hôi. Cậu
ta tưởng tôi là thiên tài chắc. Kiến thức lịch sử của năm ngàn năm chứ ít à,
sai vài chỗ có sao đâu? Tôi tức quá cốc vào đầu cậu ta một cái, cảnh cáo cậu ta
không được qua mặt giáo viên.
Đang
vừa ôn lại những kỷ niệm làm gia sư trong hơn mười ngày qua ở phủ quốc sư, vừa
kéo chăn lên đắp cho Pusyseda, chợt có cảm giác lành lạnh sau lưng, thì ra là
Rajiva. Cậu vén tấm rèm chắn gió và đứng tựa lưng bên bậu cửa, nhìn tôi.
- Ủa,
sao hôm nay cậu về sớm vậy?
Giờ
tụng kinh buổi chiều của Rajiva bắt đầu từ bốn giờ và kết thúc lúc năm giờ. Vì
vậy, thông thường, khoảng sáu giờ cậu ta mới đến chỗ tôi học bài. Nhưng hôm nay
năm giờ ba mươi phút đã có mặt. Bạn thắc mắc vì sao tôi nắm được giờ giấc chính
xác như vậy ư? Vì chiếc đồng hồ vượt thời gian của tôi có cả chức năng báo giờ,
có cả lịch âm, dương đối chiếu nữa, rất tiện dụng. Từ khi chức năng vượt thời
gian bị hỏng, chiếc đồng hồ này chỉ có thể dùng để xem giờ. Nên tôi vẫn ngày
ngày đeo nó trên tay, mọi người nhìn thấy cũng chỉ cho rằng đó là một chiếc
vòng tay kì dị.
Còn
điều này nữa tôi cần phải nói rõ. Múi giờ ở Tân Cương và Bắc Kinh chênh lệch
nhau hai tiếng. Vì vậy, khi đi du lịch Tân Cương, tôi thường điều chỉnh thời
gian theo giờ địa phương. Nếu không thời gian biểu hằng ngày của tôi sẽ trở nên
rất quái dị vì: mười giờ sáng thức giấc, hai, ba giờ chiều ăn trưa, buổi tối
chín giờ đèn vẫn sáng trưng, một giờ đêm mới đi ngủ. Dù sao thì 1650 năm trước,
con người vẫn chưa có khái niệm về chênh lệch múi giờ, nên tôi đã điều chỉnh
theo giờ ở Tân Cương thế kỷ XXI.
- Tôi
vào cung trò truyện với đức vua, sau đó về thẳng đây.
Cậu ta
bước vào phòng, liếc nhìn Pusyseda đang ngủ trên giường, rồi đột nhiên nói bằng
tiếng Tochari:
- Đừng
giả vờ nữa!
Pusyseda
lập tức mở mắt, trườn xuống khỏi giường, khuôn mặt ửng đỏ, miệng lí nhí:
- Anh
trai!
Tôi
trợn tròn mắt, thằng bé láu lỉnh này, dám giả vờ ngủ để được tôi bế lên giường.
Vẫn vẻ thản nhiên khi nãy, Rajiva nhắc nhở Pusyseda về phòng đi ngủ. Pusyseda
sợ anh trai hơn cả cha, nên vội vàng lủi ngay.
- Cậu
ấy còn nhỏ, không nên nghiêm khắc quá.
Bản
năng người mẹ trong tôi chợt trào dâng, tôi chưa bao giờ nặng lời hay gay gắt
với Pusyseda.
- Bài
hát khi nãy rất hay.
Cậu ta
khéo léo đổi đề tài.
- Chỉ
là mấy ca khúc thiếu nhi của người Hán thôi. Nhạc Khâu Từ chắc hay hơn nhiều.
“Âm
nhạc Khâu Từ nổi tiếng khắp vùng, ai nấy