
u oán cười, rồi nhẹ nhàng nói: “Cô Hứa, có thể bớt chút thời gian cho tôi được không, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Sau vụ “phòng họp”, Hứa Triển cực kỳ có ấn tượng với “tay chân” này của Địch Diễm Thu. Bây giờ, người này lại chủ động bắt chuyện, đảm bảo là không nói điều gì tốt lành. Vì thế, cô cười: “Khéo quá lại gặp cô. Nhưng mà tôi còn phải về nhà trông con, không rảnh. Hôm nào có thời gian sẽ nói chuyện sau.”
Nói xong, cô liền kéo Quách Lâm Lâm đi. Bỗng nhiên, Hà Văn Văn tóm lấy cổ tay Hứa Triển, giọng nói rất dõng dạc: “Tôi mang thai rồi! Đứa bé là của Uông Nhất Sơn!”
Nghe xong tiếng nổ của quả bom này, miệng Quách Lâm Lâm như có thể nhét vừa hai quả trứng, cô nàng vừa sợ hãi lại vừa tức giận, trợn mắt nhìn Hà Văn Văn. Hứa Triển chậm rãi xoay người lại, nhìn bàn tay đang tóm cổ tay mình, chỉ nói đúng hai chữ – “Buông tay!”
Hà Văn Văn thấy Hứa Triển có vẻ đã nổi giận, khóe miệng hơi nhếch lên, cô ta nhún vai, “Bây giờ thì cô có thời gian nói chuyện với tôi rồi chứ?”
Hứa Triển nghiêm mặt, gần như máu trong người đang sôi lên ùng ục, nhưng cô lại mỉm cười, nụ cười châm chọc, “Tôi không có bản lĩnh làm cho phụ nữ có thai, oan có đầu nợ có chủ, ai làm bụng cô to lên thì đi tìm người đó, sao phải đến khóc lóc kể lể với tôi? Trên mặt tôi có viết mấy chữ “đường dây cứu giúp những cô gái sa ngã” không?”
Hà Văn Văn không ngờ mồm miệng Hứa Triển lại cay độc như vậy, trong lúc nhất thời thẹn quá hóa giận, “Cô không có bản lĩnh giữ chồng, để cho anh ta phải ra ngoài tìm niềm an ủi ở người phụ nữ khác, bây giờ tôi có thai rồi, cô có nên nhường nhịn một chút không nhỉ? Đừng tưởng có danh phận được pháp luật bảo vệ là giỏi! Cô sinh được con thì sao chứ? Trong bụng tôi đây cũng là cốt nhục của Uông Nhất Sơn!”
Quách Lâm Lâm không nhịn được nữa, khuôn mặt bầu bĩnh giật giật, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Hà Văn Văn, “Tiểu tam mà dám kiêu ngạo thế sao? Mẹ cô không dạy cô thế nào là liêm sỉ hả? Cô…cô…”
Hà Văn Văn gạt ngón tay của cô nàng ra, “Tiểu tam? Muốn làm rõ vấn đề này không? Tôi ở bên cạnh Uông Nhất Sơn gần hai năm rồi! Nếu bàn về thứ tự trước sau, Hứa Triển nên gọi tôi một tiếng chị chứ nhỉ?”
Sở thích lớn nhất đời Quách Lâm Lâm là ăn uống, đấu võ mồm không phải là thế mạnh của cô nàng. Sau vài câu sắc bén, vẻ mặt cô nàng như quả bóng cao su xì hơi.
Hứa Triển nghe thấy lời khiêu khích của Hà Văn Văn thì lại bình tĩnh trấn an Quách Lâm Lâm, bảo cô nàng cứ yên tâm.
Sau đó, cô lạnh lùng nhìn Hà Văn Văn và nói: “Tôi không biết mục đích cô đến đây ngay hôm nay là gì. Vì tiền ư? Thật xin lỗi, hiện nay Uông Nhất Sơn đích xác là một kẻ nghèo. Đòi tiền đi phá thai? E là cô phải tự túc rồi. Còn muốn đòi người? Có vẻ như Uông Nhất Sơn không có ý định kết hôn với cô đâu, nếu không thì lúc trước cũng chẳng sa thải cô làm gì. Như vậy, tôi có thể lý giải là cô đến trêu tức tôi không? Xin lỗi nhé, với những chuyện của người không liên quan đến tôi, tôi không có một chút hứng thú nào cả, lại càng không có chút mềm lòng nào. Nhất là người bắt chước một cách vụng về như cô, lấy tư cách gì mà gào lên với tôi?” Lúc nói câu cuối, Hứa Triển hơi rướn người lên, cẩn thận đánh giá khuôn mặt xinh đẹp kia. “Chân mũi này làm không tồi, tốn nhiều tiền lắm nhỉ? Đáng tiếc, chưa giống cái mũi nhỏ của tôi lắm rồi. Chậc chậc, trên mặt này động dao kéo không ít chỗ. So với lần đầu tiên tôi gặp cô, cô càng ngày càng giống tôi hơn đấy. Để làm gì chứ? Cô phải biết rằng, nếu đã biến thành người khác, ngay cả cô là ai cô cũng sẽ quên. Cô chắc chắn là sau này sinh con, đứa bé sẽ không nhận nhầm mẹ chứ?”
Hà Văn Văn như bị đấm một cú đau, tức giận đến nỗi giơ tay ra, định cho Hứa Triển một phát tát.
Thư ký Hà thường ngày bận bịu công việc và…sự nghiệp tân trang, không thích gây chuyện thị phi, đến giờ lại để lộ ra vẻ ghê gớm. Nếu như cô ta có thể xem được đoạn băng ghi cảnh “đại chiến trong căng tin” thì lúc ra tay sẽ có sự phòng bị. Kết quả là chẳng những không đánh được, mà còn bị Hứa Triển đáp trả một phát tát!
Lúc này, người đi lại trên phố không đông lắm nhưng đã nhanh chóng vây thành một vòng lớn, thi nhau chỉ chỉ trỏ trỏ. Hà Văn Văn bị tát cho đỏ mặt, nhưng cô ta không ôm mặt mà lại ôm bụng, gào lên kêu “con của tôi”. Cô ta còn khóc lóc với người qua đường, “Ai tốt bụng làm ơn gọi xe cấp cứu giúp tôi với, hình như tôi sắp sinh rồi.” Sau một hồi náo loạn, Hà Văn Văn cũng được xe cấp cứu đưa đi, Hứa Triển bị đưa về đồn công an, còn phải nộp viện phí cho cô ta.
Quách Lâm Lâm cuống lên, định gọi điện cho Lý Phong còn đang ở nước ngoài. Thế nhưng, thấy Hứa Triển cứ nhìn chằm chằm vào ba chữ “Uông Nhất Sơn” trên màn hình điện thoại, cô nàng động đậy ngón cái mấy lần, cuối cùng dứt khoát cất điện thoại vào túi.
Mấy ngày ngọt ngào quả thực như ma phí tán* đã thất truyền của Hoa Đà, gây mê trí nhớ, gây mê tinh thần cô. Suýt nữa cô đã quên mất, Uông Nhất Sơn là người thế nào!
*Đây được coi là loại thuốc gây mê đầu tiên trên thế giới, vô cùng công hiệu.
Không cần biết đứa con trong bụng Hà Văn Văn là thế nào, chỉ nói riêng chuyện lăng nhăng của