
gười khác, hơn nữa ở nhà bên có một lão già độc thân gần năm mươi tuổi, lúc nào cũng thích trêu ghẹo bọn trẻ con, bà cực kỳ đề phòng lão ta.
“Mặc dù con không ăn kẹo đường của ông ta, nhưng có những đứa con gái khác sang đấy. Nhưng mà lúc về, bọn nó thường khóc với con, con hỏi làm sao cũng lắc đầu không nói. Có một đứa thân với con đã nói, lão béo kia thò tay vào trong quần nó…Cho nên, hôm sau con đã lén đặt một cái bẫy chuột trước cửa nhà lão. Kết quả là lúc sáng đi ra khỏi nhà, lão bị bẫy kẹp trúng chân. Lão tức sôi máu chửi ầm cả lên, thế nên con bị Trương Đại Hiền đánh một trận. Lúc ấy, ai cũng bảo con nghịch dại, thật ra, con bị đánh nhưng không hối hận tí nào.”
Nghe thế, Hứa Thu Mạn toát mồ hôi lạnh. Nhớ tới lão béo từng làm hàng xóm với mình năm năm, bà không khỏi nghĩ lại chuyện của con gái, lúc ấy còn liên tục hỏi con gái có sang nhà lão ta không.
Sau khi nghe con gái cam đoan, bà thở dài một hơi, rồi cũng không bắt con nói nguyên nhân sự việc.
Hứa Triển nắm tay mẹ, “Mẹ, mẹ không phải lo cho con đâu, Uông Nhất Sơn đối xử với con rất tốt, trông anh ấy lạnh lùng nhưng tuyệt đối không đánh phụ nữ như Trương Đại Hiền. Còn lão súc sinh Uông Dương…quan hệ của Uông Nhất Sơn với bố anh ấy không tốt, con cũng không có nghĩa vụ phải hầu hạ bố chồng, mẹ càng không phải lo con chạm mặt ông ta…Tin con đi mẹ, con sẽ cho mẹ nửa đời sau không phải lo chuyện áo cơm.”
Hứa Thu Mạn không ngờ rằng sau khi mình nói hết chuyện cũ, Hứa Triển lại vẫn cứng đầu muốn lấy Uông Nhất Sơn.
Bà hơi sững sờ, muốn mở miệng mắng Hứa Triển nhưng lại không biết mắng gì. Bà sửng sốt một lúc lâu, chợt thấy con gái bình tĩnh gọt táo cho mình.
Con gái bà lớn thật rồi, trước kia đều là bà gọt táo, vậy mà giờ bàn tay kia lại khéo léo gọt được một vòng dài vỏ táo…Đôi tay đó thật đẹp! Thon dài, trắng mịn, không giống những ngón tay thô ráp như cành củi khô của bà.
Cuộc sống an nhàn mới là thứ mỹ phẩm tốt nhất của phụ nữ.
Dù sao thì Hứa Triển cũng không có quan hệ huyết thống với Uông Nhất Sơn, chàng trai kia đúng là rất xuất sắc, gia thế hoành tráng. Nếu như anh ta không phải là con trai của Uông Dương, có lẽ bà mẹ vợ như bà sẽ vui mừng đến nỗi mất ngủ.
Con gái bà sinh ra trong gia đình nghèo khổ, khó tránh khỏi khát vọng chim sẻ hóa phượng hoàng, gặp được chàng trai như vậy, sao lại không động lòng?
Câu chuyện quá khứ khiến người ta buồn nôn, chẳng phải là bà vẫn muốn con gái hoàn toàn quên đi sao? Hôm nay, con gái bà không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi câu chuyện đó, như vậy…hẳn là nên vui mừng? Nghĩ vậy, bà lại nhớ đến trò nực cười mình muốn đi giết Uông Dương, lại không khỏi phiền muộn: Nếu Uông Dương bị mình giết chết, thì đúng là nhân duyên của con gái đã bị mình phá hoại rồi. Đến lúc đó, Triển Triển có hận mình không?
Cứ như vậy, bất chợt nghe thấy chuyện con gái đi làm dâu nhà họ Uông, bà lại có cảm giác phiền muộn xen lẫn uất ức khó tả này, cảm giác ấy lặp đi lặp lại, đè nặng áp lực trong lòng bà.
Hôm đó, Hứa Thu Mạn không ở lại lâu. Lúc hai mẹ con tạm biệt nhau, Uông Nhất Sơn cũng đi ra với vẻ mặt bình thường, chỉ có điều, lúc nhìn Hứa Thu Mạn thì luôn không được tự nhiên.
Trước khi đi, Hứa Triển lấy tấm thẻ mà Uông Nhất Sơn cho ra, nhét vào tay mẹ, “Điểm tiếng Anh của em con không tốt, bây giờ con cũng không kèm nó được, mẹ mời gia sư đi, mua thêm ít quần áo cho mẹ nữa. Cái này là của mẹ, đừng đưa cho Trương Đại Hiền.”
Hứa Thu Mạn đặt tấm thẻ lên bàn, “Triển Triển, đây không phải là tiền của mẹ, mẹ không cầm được. Khổ thế nào mà chả sống được, bây giờ cũng ổn hơn trước nhiều rồi. Còn con, tự chăm sóc mình nhé, nếu bị ấm ức thì…cứ về nhà, lúc nào cũng còn dư bát đũa.”
Nói xong, Hứa Thu Mạn liền quay người lên xe. Uông Nhất Sơn đứng cạnh cửa xe, chờ bà Hứa lên mới dặn dò tài xế đưa bà về cẩn thận, rồi đóng cửa lại, nhìn theo chiếc xe đang tiến ra khỏi biệt thự.
“Vừa rồi đứng ngoài cửa nghe rõ không?” Đột nhiên, Hứa Triển hỏi.
Uông Nhất Sơn chẳng cần suy nghĩ, anh ta không trả lời. Anh ta chẳng cần nói cho Hứa Triển rằng, cả căn biệt thự này có thiết bị giám sát, cho dù ở thư phòng dưới tầng, anh ta vẫn có thể thấy rõ cảnh ở tầng trên.
Mãi sau, anh ta mới chậm rãi nói: “Lễ cưới lần này, bố anh sẽ không tham gia, em có thể yên tâm đưa bác gái và cậu em trai đến.”
Hứa Triển nhoẻn miệng cười, “Tại sao? Chẳng lẽ tôi là con dâu xấu nên không thể gặp bố mẹ chồng?”
Uông Nhất Sơn khẽ nhíu mày, không nói gì.
“Uông Nhất Sơn, sau này tôi cũng chẳng chạy thoát được, nhưng anh nghĩ kĩ chưa, anh thật sự muốn lấy tôi sao?” Hứa Triển đột ngột hỏi.
Uông Nhất Sơn không chất phác như mẹ cô, nếu như anh ta nghe lén cuộc trò chuyện của hai người, sao lại không đoán ra tâm tư của cô?
Còn cô, cô lại càng không muốn nhu nhược, thiện lương như mẹ.
Nếu như chỉ mình cô bị chèn ép, kiểu gì cô cũng chịu được, nhưng đám cầm thú đã nợ mẹ con cô một món nặng, cho dù phải liều mạng, cô cũng sẽ đòi lại!
Đột nhiên, Uông Nhất Sơn đưa tay sờ đầu Hứa Triển, mỉm cười, “Đương nhiên rồi, trừ anh ra, em còn có thể lấy ai được nữa? Anh còn muốn xem, xem e