Dục Vọng Chiếm Hữu

Dục Vọng Chiếm Hữu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323450

Bình chọn: 8.00/10/345 lượt.

cả ngôi nhà, cô ta tự mình vẽ tranh treo đầy hành lang.

Có điều, không biết tại sao trên tường phòng khách lại có ảnh chụp người già, trông không hợp với phong cách trang nhã xung quanh.

Uông Dương vừa sĩ diện lại ham hư vinh, vẫn hay khoe khoang trong thương giới rằng mình thuộc dòng dõi quan lại, chứ không phải một tay nhà giàu mới nổi. Khi Địch Diễm Thu tự vẽ tranh chân dung, Uông Dương đã rất nhanh trí, lôi ảnh chụp của bố mẹ ra treo ở chỗ dễ thấy nhất trong phòng khách.

Đương nhiên là Địch Diễm Thu không ngăn cản ý muốn của chồng. Đúng là “vợ hiền” đối với cánh đàn ông, không bao giờ oán giận vì những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.

Lúc này, cô ta mặc một chiếc quần ống rộng, chiếc áo khoét chữ V sâu để lộ tấm lưng trắng nõn, vẻ mặt tươi cười đón vợ chồng Uông Nhất Sơn ở cửa.

Uông Dương thì lại bày ra bộ dạng của “lão gia”, ngồi nghiêm nghị trên salon, bình tĩnh chờ Uông Nhất Sơn và Hứa Triển đến chào.

Mỗi lần gặp ông ta, Hứa Triển đều phải nắm chặt hai tay mới khống chế được tâm trạng. Cũng vì thế, khi Uông Dương chờ cô chào, cô chỉ gật đầu một cái, có đánh chết cô cũng không gọi từ “bố” được. Sau khi gật đầu, Hứa Triển đứng ở phòng khách xem ảnh.

Uông Dương chẳng buồn nhìn Hứa Triển, chỉ gật đầu nói với Uông Nhất Sơn, “Về rồi à, rửa tay đi rồi vào ăn cơm.”

Trên bàn cơm, Địch Diễm Thu ân cần gắp thức ăn và rót nước hoa quả cho Hứa Triển, dường như cô ta của lúc này với người đàn bà cảnh cáo Hứa Triển trong thang máy không phải là một.

Cô ta đang diễn trò, Hứa Triển cũng không chịu thua. Cô nhận chỗ thức ăn mà cô ta gắp cho, tươi cười rồi mới từ từ ăn.

Đến nửa bữa, Uông Dương dõng dạc lên tiếng: “Hôm nay gọi hai đứa đến là vì muốn công bố một tin mừng.” Nói xong, ông ta cười, kéo tay Địch Diễm Thu lại, “Dì Địch mang thai rồi.”

Uông Nhất Sơn ngẩng lên, nghĩ một lúc rồi nói: “Bố, bây giờ không có người ngoài, con không ngại nói thẳng, bố…mà còn có khả năng sinh con sao?”

Những năm gần đây, số người muốn mang thai cho Uông Dương và về làm bà chủ nhà họ Uông không chỉ có một hay hai, nhưng đều bị Uông Dương làm lơ. Ngày trước Uông Dương bị nhiễm bệnh lây qua đường tình dục, mặc dù đã chữa khỏi nhưng để lại di chứng ở ống dẫn tinh, lúc lên giường với phụ nữ, thứ phun ra không có lấy một con tinh trùng, chỉ hệt như nước mũi.

Nhưng bây giờ, đột nhiên ông ta lại tuyên bố rằng vợ mới cưới có thai, không thể không khiến người ta hoài nghi về cái thai đó.

Uông Dương không tỏ ra bực mình mà chỉ nhíu mày, nói lãnh đạm, “Diễm Thu còn trẻ, không thể không có đứa con nào. Thế nên, bố đã dẫn cô ấy đến Bắc Kinh làm thụ tinh trong ống nghiệm. Hôm qua vừa có kết quả, hai trứng được thụ tinh thành công, giờ đã ba tháng rồi, là thai đôi.”

Nghe thế, ai mà không phục sự khôn khéo của Địch Diễm Thu? Muốn lấy tài sản nhà họ Uông vào túi, không đẻ mấy đứa mới là dại!

Uông Nhất Sơn đặt bát đũa trong tay xuống, tươi cười với Địch Diễm Thu, “Dì Địch, chúc mừng dì.”

Địch Diễm Thu cười, “Sơn Sơn thật có dáng của anh trai, dì với bố con còn lo con không vui cơ đấy.”

“Sao thế được chứ, con cũng không phải trẻ con, đâu cần lo em trai em gái được bố cưng mất phần.”

Hứa Triển cúi đầu ăn salad xoài, răng nghiến đến đau buốt. Tên súc sinh này có con ư? Có tiền, vợ đẹp, lại có con quấn chân, ba niềm vui của đời người, lão ta đều không thiếu!

Uông Dương thấy Uông Nhất Sơn phản ứng như vậy thì vẻ mặt dịu hẳn, ông ta nói: “Tiểu Sơn, nếu anh nghĩ được thế thì bố yên tâm rồi. Có điều, bố nhiều tuổi hơn Diễm Thu, không thể không nhân dịp này mà bàn chút chuyện, chuẩn bị cho tương lai của mẹ con cô ấy.”

Uông Nhất Sơn uống một ngụm rượu đỏ, chỉ cười chứ không nói, anh ta muốn chờ xem bố mình định tặng món quà gì cho hai quả trứng mới được thụ tinh.

“Bây giờ, tập đoàn ngày càng mạnh, điều này có công lao của anh. Tập đoàn vững mạnh như vậy, sau này, mẹ con cô ấy không phải lao động mệt nhọc cũng vẫn có cơm ăn, cho nên, bố muốn phân chia cổ phần lại một chút. Chia cho hai thằng bé này mỗi đứa 20%, trong 40% này sẽ chích 20% của bố, anh làm anh trai cũng nên có chút ít, chia 20% đi!”

Nghe thế, Hứa Triển chậm rãi ngẩng đầu, cực kỳ hào hứng nhìn cặp đôi đối diện. Cô cảm thấy, tối nay cũng có chuyện hay để xem rồi, cảnh “gà nhà bôi mặt đá nhau” không bao giờ là chán. Có điều, cô đang không biết đôi vợ chồng này làm cách nào để đứa con cả nôn ra miếng thịt béo trong bụng.

Uông Nhất Sơn nghe xong lời đề nghị của bố, bình tĩnh chớp mắt, bình tĩnh nói: “Bố, trong tay con chỉ có 40% cổ phần của tập đoàn.”

Uông Dương gật đầu, “Như vậy thì cả ba đứa đều có 20%, bố cũng được xem là phân chia công bằng rồi.”

Uông Nhất Sơn uống một hơi cạn sạch chỗ rượu trong ly, sau đó đứng dậy, đi đến bên cạnh bố, “Bố, hẳn là bố còn nhớ ngày đầu tiên của tập đoàn. Là ông ngoại con nể tình con nên mới chi ra 40% cổ phần gốc, nếu không, dựa vào thực lực của bố, e là mở một cửa hàng còn khó.”

Uông Dương biết rõ điều con trai nói. Tiền thân của tập đoàn là một công ty bất động sản. Hồi đó, ông ta nhận thầu một công trình hạng cao, sau đó bị lỗ một nửa, tà


80s toys - Atari. I still have