
ật sự tồn tại.
Mà
lồng ngực cậu lại ấm áp như vậy, áo sơ mi mềm mại bị nước mắt của cô thấm ướt,
dán lên gương mặt đầy nước mắt lạnh lẽo của cô. Thế nhưng cậu lại như bị yểm
bùa, cả người căng thẳng, trầm mặc cứng đờ.
Nhận
thấy cậu ấy yên ắng khác thường, lòng Hứa Mộ Triều nhói đau, kiềm nén những
giọt nước mắt cứ chực trào ra. Cô ngẩng đầu lên từ trong lòng cậu, nhìn chiếc
áo sơ mi đầy nếp nhăn cười rộ lên: “Giật mình hả? Cậu đã từng nói, tôi cũng là
một cô gái. Tôi cũng có lúc gào khóc như vậy! Cậu. . . . . . chạy thoát khỏi
tay Đồ Lôi như thế nào?”
Cậu
ta không lên tiếng, đôi mắt tối sầm lạnh lẽo.
Lòng
Mộ Triều đau xót. Có lẽ vì khóc lớn tiêu hao quá nhiều sức lực, cộng thêm tác
dụng của thuốc khiến cô càng choáng váng, đôi mắt cũng càng thêm mệt mỏi. Cô mơ
mơ màng màng nghĩ, mình đúng là con ngốc, tại sao phải nhắc tới Đồ Lôi? Bất kể
như thế nào, cậu ấy trốn ra được là tốt rồi! Còn hỏi nhiều làm gì nữa?
“Tất
cả đám thú đã từng tổn thương cậu. . . . . .” Cô ngẩng đầu nhìn chiếc cằm trắng
nõn đẹp đẽ, “Tôi đã giết bọn chúng giúp cậu rồi.”
Hai
tay của cậu ta vẫn đặt trên thành ghế như cũ, mà nửa người cô gần như nằm gọn
trong lồng ngực cậu. Nhưng cô thật sự quá choáng váng, chỉ có thể tựa vào ngực
A Lệ, rưng rưng mỉm cười: “Cậu đã nói, sau này, chúng ta sẽ sống cùng nhau mà.”
Dường
như chấn động bởi lời nói của cô, ngực A Lệ khẽ phập phồng, bình tĩnh nhìn cô.
Cô không chú ý tới, trong cặp mắt đen nhánh như ngọc đó xuất hiện vẻ thâm trầm
lạnh lẽo mà cô chưa từng thấy.
“Cùng
sống với cô?” Giọng nói vừa trầm thấp vừa chậm rãi của cậu ta vang lên trên
đỉnh đầu cô, ẩn chứa sự buồn thương kín đáo.
Cô
hơi ngẩn ra, sau khi bị Đồ Lôi bắt rốt cuộc A Lệ đã trải qua chuyện gì mà lúc
này lại có giọng điệu hờ hững như vậy?
“Đúng
vậy! Cậu còn nói, có một ngày chúng ta đến được Đế Đô, cậu sẽ giới thiệu người
đàn ông tốt nhất Đế Đô cho tôi. Nhưng mà, tuyệt đối đừng giới thiệu anh trai
của cậu. . . . . .”
“Ồ?”
Giọng nói của cậu ta cũng hòa hoãn hơn, dường như đang nhớ lại những kỷ niệm
dịu dàng nào đó, “Lệ còn nói gì về anh hai nữa. . . . . .”
“Một
mình ngài đến đây làm gì?” Một giọng nam trầm thấp truyền đến, kèm theo là
tiếng cửa tự động nhẹ nhàng mở ra, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
Đèn
đột nhiện được bật lên, ánh sáng chói mắt làm cho Mộ Triều nheo mắt lại.
Cô
nằm trên đùi A Lệ xoay người lại, dễ dàng nhận ra Quan Duy Lăng mặc quần áo
bình thường đứng ở cửa, cùng với một thanh niên đẹp trai cao lớn khác.
Đúng
rồi, nhất định là Quan Duy Lăng cứu A Lệ.
Cũng
là anh ta, đưa mình vào phòng thí nghiệm.
Quan
Duy Lăng vẫn như cũ, quân trang gọn gàng nghiêm túc, gương mặt tuấn lãng, vẻ
mặt cẩn trọng. Nhưng lúc này, biểu hiện trên mặt anh ta và người kia, rất là kỳ
dị bắt mắt.
Quan
Duy Lăng tính tình kín đáo bẩm sinh, chỉ có đôi mắt đen sẫm khiếp sợ trợn ngược
lên nhìn Hứa Mộ Triều và A Lệ;
Mà
phản ứng của thanh niên kia càng khoa trương hơn nữa, mắt trợn to như đèn pha
nhìn chằm chằm hai người đang ôm chặt lấy nhau, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Hứa
Mộ Triều cười lạnh trong lòng —— Thấy cô tỉnh lại rất kỳ lạ sao? Hay là thấy cô
thân thiết với A Lệ như vậy, khiến bọn họ nhức đầu?
Cô
không để ý tới bọn họ, quay đầu lại nói với A Lệ: “A Lệ, ông anh của cậu đúng
là nói một đằng làm một nẻo, đã hứa với cậu là không làm tôi bị thương. . . . .
. Mấy ngày nay, tôi làm chuột bạch đến sắp ói ra rồi, cũng không thấy anh ta
lên tiếng gì.”
Sắc
mặt Quan Duy Lăng cứng đờ, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại ú ớ nói không ra
lời. Tạ Mẫn Hồng đứng bên cạnh thì nghẹn đến đỏ mặt, không biết anh ta đang
kiềm nén cái gì.
Hai
người lại liếc nhìn A Lệ vẫn đang yên lặng, ngượng ngùng đi tới.
A Lệ
ngồi dậy khỏi ghế, cô cũng nắm lấy cánh tay cậu ta mượn lực đứng dậy.
Nhưng
Tạ Mẫn Hồng rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, ho khan hai tiếng, đánh bạo nhìn
chằm chằm vào hai cái tay đang nắm chặt của hai người.
Hứa
Mộ Triều gặp được Quan Duy Lăng liền đùng đùng tức giận, cô nhìn thẳng vào anh
ta: ” Rốt cuộc Cố Nguyên soái muốn làm gì với tôi? Mặc dù tôi đã tuyên thệ thần
phục, nhưng nhiều ngày như vậy, cũng làm đủ thí nghiệm rồi chứ?”
Quan
Duy Lăng đờ ra, gật gật đầu: ” Về sau sẽ không làm nhiều thí nghiệm nữa.”
Hứa
Mộ Triều nghi ngờ liếc Quan Duy Lăng: “Nói thật hay đùa đấy. . . . . . Tôi muốn
gặp Cố Nguyên soái.” Muốn thay đổi hoàn cảnh của mình, chỉ có thể đàm phán với
người hoạch định chính sách.
Tạ
Mẫn Hồng đứng bên cũng mỉm cười: “Hứa Mộ Triều, xin chào, tôi là Tạ Mẫn Hồng,
là sĩ quan tham mưu của Nguyên soái. Nguyên soái ngài ấy. . . . . .”
Anh
ta liếc nhìn người không hề thay đổi sắc mặt sau lưng Hứa Mộ Triều, ngần ngừ
một lát rồi nói: “Nếu như ngài ấy sắp xếp được thời gian, tự nhiên sẽ đến gặp
cô.”
Hứa
Mộ Triều cười cười: “Được! Nhưng mà ai biết đội quân người máy của Minh Hoằng
tiến công lúc nào? Tôi còn muốn báo cáo với Nguyên soái vài thông tin mà tôi biết.
Ví dụ như tính tình của Minh Hoằng, khả năng chiến đấu, phân bố quân đội của
người máy d