
mẽ lao vào đám
kẻ địch trước mặt. Mà Hứa Mộ Triều nhìn thấy bóng lưng xấu xí kinh khủng của
anh, hình dáng bị người đời phỉ nhổ sợ hãi kia, trong hốc mắt có phần ẩm ướt.
Một
tiếng rít vang lên rất rõ! Cô bay lên bầu trời đến bên cạnh anh, cùng anh kề
vai chiến đấu!
Phía
trước, năm trăm Zombie tinh anh không có nhân tính, tay cầm súng tự động trầm
mặc đứng sừng sững. Cánh tay phải đã nâng cấp thành súng của hơn nghìn người
máy cũng yên lặng giơ lên nhắm bắn.
Vậy mà
bất kỳ loại đạn pháo nào, bất kỳ hỏa lực nào, sắt thép hay cơ thể dã thú, đều
không ngăn được bóng dáng đang kề vai sát cánh của hai người. Trong mưa bom bão
đạn, dáng người anh mãnh liệt như hổ; động tác của cô lại linh hoạt như báo
săn. Vô số chiến binh ngã xuống bên cạnh bọn họ, rồi lại có rất nhiều người
xông lên.
Khi đạn
của quân địch đã cạn, trận chiến này trở thành trận quyết đấu tanh tưởi máu
thịt. Minh Hoằng cách ngoài vạn dặm không thể nghĩ tới, Tướng quân Lưu Phi ở
sâu trong hậu phương Zombie cũng không ngờ, nhưng con người bằng xương bằng
thịt lại chiếm thế thượng phong. Súng đạn không thể uy hiếp, bởi vì bọn họ còn
nhanh hơn cả đạn; súng đạn cũng mất đi tác dụng, bởi vì ở cự ly gần như vậy,
cũng chỉ khiến người của mình bị thương. Vây công cũng không có hiệu quả, bởi
vì hai người kia phối hợp không chê vào đâu được, lưng tựa lưng đứng thẳng,
nhìn nhau cười, giống như thiên quân vạn mã cũng phải biến mất dưới chân họ.
"Toàn
bộ binh đoàn số tám tăng cường thu hẹp lại!" Minh Hoằng hạ lệnh trên hệ
thống tác chiến, "Không được để bọn họ phá vây thêm một km nào nữa!"
Bóng
đêm như nước chảy trôi qua, một tia sáng nhàn nhạt của ngày hôm sau vừa ló lên,
vua Zombie đẫm máu đứng giữa làn thuốc súng khẽ nở nụ cười dịu dàng.
Mà Hứa
Mộ Triều cũng nhìn anh cười, khuôn mặt thiếu nữ tinh anh lem luốc vết máu. Đôi
mắt sáng ngời dưới ánh nắng càng thêm xinh đẹp. Chỉ là Thẩm Mặc Sơ không nhìn
thấy, hai tay thiếu nữ đã âm thầm nắm chặt, rất kiên quyết, dứt khoát.
Lúc
này, hai người đứng bên một dòng suối trong sơn cốc. Cho dù chiến lực cao tới
đâu, sau khi quyết chiến cả đêm cũng cần được nghỉ ngơi một chút. Mà sơn cốc bí
mật đã chẳng còn bí mật, từ phía chân trời đã mơ hồ truyền đến tiếng động cơ
máy bay. Trên đỉnh những dãy núi cao xung quanh đã có những bóng người di
chuyển, đó là đám người máy đen đang nhanh chóng tụ họp.
Dù trốn
bằng cách nào, cũng không thoát. Lẻn vào rừng cây cũng được, cướp xe chạy trốn
cũng được, trên chân Hứa Mộ Triều có thiết bị truy tìm chính là tấm bùa truy
mệnh, khiến cô trốn không thoát lòng bàn tay Minh Hoằng. Mà thậm chí, cô còn
phải cảm tạ Minh Hoằng, vẫn chưa mất kiên nhẫn mà cho nổ bom, nếu không cô và
Thẩm Mặc Sơ sẽ kết thúc trò chơi tại đây.
Nhưng
mà, Minh Hoằng có thể nhẫn nại bao lâu nữa? Tình yêu tự cho là đúng của người
máy kia, thật sự có thể khiến hắn bỏ qua cho mình chăng?
Không,
không thể nào.
Mắt
thấy vòng vây kẻ địch sắp tạo thành, vẻ mặt Hứa Mộ Triều kiên cường bất khuất:
"Đại ca, tiếp tục đi!"
Thẩm
Mặc Sơ gật đầu: "Cẩn thận cánh phải." Dáng người cường tráng chợt ập
về phía đám người máy dần dần trải rộng khắp vùng rừng núi.
Mà Hứa
Mộ Triều nhìn thấy bóng lưng kiên nghị của anh, hốc mắt rưng rưng.
Vĩnh
biệt, Thẩm Mặc Sơ.
Vĩnh
biệt, anh Triệt.
Khí độc
loãng dần, cô không phối hợp hai người giống như đêm qua nữa. Những chiếc trực
thăng tập tích tầm thấp lượn vòng trên đầu, mà khi thấy Thẩm Mặc Sơ đã tấn công
vào trận địa quân địch, trong thời gian ngắn không có cách nào thoát thân, cô
đột ngột giương cánh, lướt qua máy bay địch, tránh thoát mọi tập kích, trực
tiếp bay về phía Đông!
Những
đám mây xung quanh lướt qua cực nhanh, máy bay chiến đấu từ các hướng bay lên
không trung, tạo thành vòng vây kín không một chỗ hở.
Mà trên
mặt đất, có người khiếp sợ mà đau đớn hét to tên cô, điên cuồng lao về hướng
cô. Bóng người kia giống như bị lửa đốt, nhanh như chớp xông vào vòng vây trùng
điệp của người máy, nhưng vẫn không bắt kịp bản lĩnh bay lượn của cô, dần dần
khuất hẳn phía chân trời.
Hứa Mộ
Triều giương cánh bay lơ lửng giữa không trung, nhìn những chiếc máy bay xung
quanh không ngừng tụ lại, tạo thành một còng vây sắt thép, vẫn ngạo nghễ mỉm
cười. Làm như vậy, chí ít Thẩm Mặc Sơ có thể một mình thoát thân!
Đến đây
đi! Người máy!
Mười
hai giờ trưa.
Đây là
, buối tối khẩn trương nhất, tình thế quỷ dị nhất sau khi chiến tranh bùng nổ.
Các trạm gác tác chiến của con người tại tiền phương xác định, đại quân Zombie
đã phát động tổng công kích với người máy, điên cuồng tập kích về phía Tây. Đội
quân thứ tư cũng xâm nhập sâu vào khu vực của địch, đánh túi bụi khắp nơi. Tư
lệnh Thú tộc Mộ Đạt nhìn xa trông rộng, hiểu rõ thế cuộc, cũng đề xuất chiến
lệnh với Thôi tư lệnh – người thay mặt Nguyên soái, mười lăm vạn Thú Tộc, rất
có thể sẽ kháng mệnh ồ ạt đi về phía Tây. Mà phân đội trăm người do Nguyên soái
thống lĩnh cũng nhanh chóng vượt qua hàng trăm km trong đêm, đơn độc tiến vào khu
chống nhiễu sóng của quân địch, đã mất li