
thường lại
thảo luận sôi nổi kịch liệt. Phần lớn là họ phản đối việc hôn lễ.
Thú
tộc cũng mất kiên nhẫn. Trong lòng họ, Hứa Mộ Triều không kém thần thánh là
bao. Nước phù sa chảy ra ruộng ngoài không nói, vậy mà còn bị loài người dị tộc
kia coi thường! Thậm chí tờ báo Đế Đô Tân Duệ còn đăng bài nhận xét ngắn gọn
của đệ nhất tài tử Thú tộc - Đại Vũ lên. Hắn ta tỏ vẻ, mặc dù Thúc tộc thích Cố
Triệt, nhưng Thú tộc cũng có khí khái và tôn nghiêm! Các người đã diểu hành
biểu tình phản đối, vậy Thú tộc chúng ta cũng phản đối! Phản đối thống lĩnh gả
cho Nguyên Soái! Quyết không để thống lĩnh chịu chút uất ức nào cả!
Cố
gia trầm mặc bao lâu cũng bắt đầu âm thầm tỏ thái độ với Cố Triệt.
“Nếu
anh cưới Hứa Mộ Triều, gia tộc không ủng hộ anh nữa.”
“Tôi
không có trưng cầu ý kiến của gia tộc.” Cố Triệt nhìn sứ giả Cố Linh, thản
nhiên nói.
“Nguyên
soái! Chẳng lẽ ngài muốn phản bội gia tộc? Ngài không biết cái giá phải trả có
thể là ngôi vị Nguyên soái sao?”
Cố
Triệt bình tĩnh nhìn Cố Linh. Tạ Mẫn Hoằng cười cười trả lời thay anh. “Đại lục
bây giờ cũng không còn là đại lục của Cố thị nữa.”
Sao
Cố Linh không rõ chứ? Uy danh của Cố Triệt đã vượt qua Nguyên soái đời trước,
còn có thế lực to lớn của Thú tộc chống lưng, tộc Zombie là láng giềng thân
cận. Đại lục bây giờ không còn đại lục của Cố thị.
Mà là
đại lục của vợ chồng Cố Triệt.
“Nguyên
soái, tôi biết rồi.” Cô nói bất đắc dĩ. “Nhưng Nguyên soái……sau ngày kết đôi
với Hứa Mộ Triều, cũng bắt đầu trở nên kiêu ngạo!”…………
“Cố
Linh, nếu có một ngày, có một người khiến cô muốn bảo vệ người đó, cô cũng sẽ
bất chấp tất cả giống tôi.” Cố Triệt thản nhiên nói. “Chúng ta đều có dòng máu
của Cố thị.”
Chỉ
mấy câu ngắn ngủi đã khiến Cố Linh giật mình.
Hôn
lễ được cử hành đúng thời hạn và náo nhiệt ngoài dự đoán.
Các
quan chức đã hoàn toàn quên mất những lời phản đối một tháng trước. Ngược lại
ai cũng mang đủ loại quà tặng đến dự hôn lễ của Nguyên soái. Cố Linh và Cố Tích
giống như chưa từng truyền đạt ý kiến phản đối của gia tộc, cũng mang theo quà
tặng có chữ ký của trưởng lão gia tộc, cười nói ríu rít đi vào khu vực hôn lễ.
Thậm
chí cả Đế đô cũng trở nên yên tĩnh. Đoàn cận vệ Thú tộc của Hứa Mộ Triều ai
cũng trang nghiêm oai hùng hơn người bước đi trên đường phố của Đế Đô, dẫn đến
sự trầm mặc tán thưởng của dân chúng.
Đứng
trong khu rừng nguyên thủy phía chân trời xanh mướt, Hứa Mộ Triều mặc một chiếc
váy cưới màu trắng. Đứng dưới gốc đại thụ sum suê cao chọc trời. Cố Triệt mặc
quân phục màu lam, đi ủng quân nhân màu đen, theo tác phong quân đội đi đến bên
cạnh Hứa Mộ Triều.
Trong
giây phút cô dâu chú rể đối mặt với nhau, trong mắt Hứa Mộ Triều thoáng hiện ý
cười, Cố Triệt nghiêm nghị cúi đầu xuống hôn cô.
“Phu
nhân…….”
“Ông
xã.”
Sự
khác biệt giữa văn hóa quý tộc và bình dân được thể hiện rất rõ. Ban đầu Hứa Mộ
Triều không nhận ra câu kia của Cố Triệt mang theo phong cách nhà quan. Nhưng
ngay sau đó Cố Triệt đã sửa miệng. Giọng nói thanh thuần như nước, khẽ gọi: “Bà
xã!”
2. Ăn ý
Ngày
đầu sau hôn lễ, Hứa Mộ Triều mới phát hiện ra một chuyện vô cùng đáng sợ.
Cô và
Cố Triệt không hề ăn ý chút nào.
Cố
Triệt yêu thích nhất là quân sự, yêu đến mức khắc sâu trong lòng; Lúc không có
chiến tranh liền tự bày một bàn cát tự đánh với mình; Còn năm đó cô đánh giặc
vì tự cứu bản thân, đến thời đại hòa bình thì không muốn nhúng dù chỉ một ngón
tay vào chuyện quân sự. Mãi tới đêm tân hôn, khi cô nhìn thấy món quà Cố Triệt
đưa cho cô -------- Một bàn cát phản ánh toàn bộ tin tức chiến đấu, cô nỗ lực
lắm mới có thể nở nụ cười.
Vốn
cô không nghĩ tới chuyện chuẩn bị quà tặng, mà cả Cố Triệt cũng nói mình không
để ý. Nhưng dựa vào hành vi tìm kiếm quà tặng trên người cô của anh đêm đó,
chứng minh rằng không phải anh không để ý.
Còn
bàn cát kia, cô chơi được một hai lần đã mất hết hứng thú, xếp vào một xó.
Sau
khi lập gia đình, Hứa Mộ Triều quay lại với nhiều sở thích trước đây, dần dần
khôi phục bản tính. Cô điên cuồng thu gom các sản phẩm điện tử, bí mật mang về
nhà chơi, càng lúc càng lún sâu.
Cố
Triệt hoàn toàn không biết gì về những chuyện này mãi tới một ngày, quan trợ lý
vô tình nhắc tới chuyện Hứa Mộ Triều mở một đường dây điện thoại mới, mỗi ngày
có không dưới hai mươi cuộc điện thoại tìm cô. Cố Triệt mới phát hiện ra có
điểm khác thường.
Mang
theo tâm trạng nghi ngờ, Cố Triệt bấm dãy số kia, giọng nói quen thuộc của bà
xã truyền đến: “Chào ngài, hoan nghênh đến với cửa hàng điện tử Cố Hứa, xin hỏi
ngài cần gì?”
Cố
Triệt cúp điện thoai, gọi quan trợ lý tới.
“Cho
nên…….Phu nhân mở một cửa hàng second-hand ở nhà.”
“E là
vậy đấy, nguyên soái.”
Cố
triệt trầm mặc không nói gì. Quan trợ lý có cuộc sống gia đình vô cùng hài hòa
nhân cơ hội nói tiếp: “Hay là thời gian ngài bầu bạn với phu nhân quá ngắn
khiến phu nhân thấy nhàm chán?”
Cố
Triệt cúi đầu ngẫm nghĩ, thời gian ở nhà mỗi ngày, loại bỏ thời gian trên
giường quả thật thời gian còn lại cũng không đáng là bao.
Anh
im lặng gật đầu.
Mấy
ngà