Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Dùng Cả Đời Để Quên

Dùng Cả Đời Để Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324092

Bình chọn: 9.5.00/10/409 lượt.

ắc chắn sẽ nói những lời không hay về anh ấy.

Cho dù Tiểu Vân có tha thứ cho Mục Hàn lần này, nếu hàng ngày bị Kha Phong thổi những lời khó nghe vào tai, chắc chắn cô ấy sẽ mềm lòng, e là khi ấy lại thành to chuyện.

Đau đầu đây!

Tôi bực bội nghĩ, có lẽ Kha Phong không chỉ đơn thuần thấy Mục Hàn không thuận mắt, chưa biết chừng bất cứ người đàn ông nào có ý đồ với Tiểu Vân anh ta cũng đều không thể chấp nhận. Theo tình hình này thì có lẽ tới tám chín phần là anh ta có tình cảm với cô em gái.

Nghĩ tới đó, tôi lại cảm thấy thương Mục Hàn, anh ấy không chỉ phải cạnh tranh với những kẻ chinh phục khác, mà còn có một đối thủ vô hình, đây mới là kẻ thù nguy hiểm nhất.

Hứa Lăng Phi ngáp dài: “Chị Tiểu Dĩnh, em buồn ngủ rồi.”

Căn hộ chung cư nhỏ chỉ có hai chiếc giường, giờ Ân Chân và Mục Hàn mỗi người chiếm một chiếc, tôi liếc nhìn nó: “Em ngủ trên sàn được không?” Tôi chỉ vào tấm thảm trải dưới nền mà tối hôm qua Ân Chân trải.

Hứa Lăng Phi lắc lắc đầu: “Em phải ngủ một mình một phòng.”

Tôi nghiến răng: “Được, vậy em ngủ trên ghế sô pha đi.” Dù sao phòng khách cũng được coi là một phòng.

Rõ ràng là không đủ chăn, tôi tăng nhiệt độ điều hoà, cố gắng không để thằng bé bị nhiễm lạnh, hai người kia thì đành mặc kệ vậy.

Mục Hàn tự làm tự chịu, tôi ném một tấm thảm lên người anh rồi chẳng quan tâm nữa.

Nhưng Ân Chân thì thật oan ức, nếu không phải do Hoài Ngọc lén lút hành động, cũng không đến nỗi thế này.

Anh lục bục một tiếng, mày cau chặt, bộ dạng như đang rất khó chịu.

“Muốn uống nước không?” Tôi khẽ hỏi.

Anh không có phản ứng gì.

Tôi vén chặt góc chăn giúp anh: “Vậy anh ngủ đi, ngủ một giấc tỉnh lại sẽ không khó chịu nữa.” Tôi cũng rất buồn ngủ, ngày mai còn phải đi làm, chỉ muốn nhanh chóng xong xuôi để còn ngả lưng chợp mắt, không ngờ anh lại giơ một cánh tay ra giữ chặt tôi.

“Sao thế?” Tôi quay đầu lại.

Cánh tay anh kéo tôi vào lòng, khe khẽ gọi: “Tiểu Dĩnh…”

Giọng nói này… Tôi ngẩn người ra trong giây lát.

Ân Chân giật giật khóe miệng, phủ người xuống, đặt một nụ hôn lên môi tôi.

Tôi còn đang suy nghĩ về giọng nói thì thầm vừa gọi tên mình như đã từng nghe thấy ở đâu đó, anh đã kéo mặt tôi lại, cười khẽ nhìn vào mắt tôi, ánh mắt như dính chặt lấy khuôn mặt tôi, trong mắt tràn ngập sự dịu dàng. “Chưa từng bị đàn ông hôn bao giờ phải không?”

Tôi cứng lưỡi, đại não gần như ngừng hoạt động.

Đáy mắt Ân Chân từ từ gợn lên ý cười thú vị: “Chưa từng bị hôn cũng không phải vội, tôi dạy em.” Anh giữ chặt gáy tôi, làn môi ấm nóng lại áp tới, tôi vô thức nín thở, anh thăm dò liếm liếm môi tôi, ngay sau đó mút chặt lấy, tôi đờ người ra như con rối gỗ, hoàn toàn không còn biết gì nữa. Môi lưỡi anh linh hoạt tách răng tôi ra, trong hơi thở vẫn còn phảng phất hơi rượu thơm mát, nhanh chóng chinh phục, khám phá vùng đất mới.

Mặt tôi đỏ ửng tới cổ.

Nụ hôn nóng bỏng của anh vẫn chưa chịu dừng lại, càng lúc càng sâu hơn, hơi thở của tôi dần trở nên dồn dập, tôi nói giọng không được rõ ràng: “Buông tôi ra…”

Ân Chân liền dùng sức ôm chặt tôi, hơi ấm cơ thể anh truyền sang tôi theo động tác đó, ánh mắt tôi mơ màng, tay cứ như bị người ngoài hành tinh khống chế, hoàn toàn không tuân theo lệnh của chủ nhân nữa, từ từ bấu chặt lấy vai anh.

Nụ hôn triền miên quấn quýt cuối cùng cũng kết thúc, Ân Chân buông tôi ra, tôi đỡ ngực thở dốc, tim vẫn còn đập điên cuồng.

Còn kẻ gây loạn lại đang cười tà mị vô hại, anh thoả mãn chỉnh lại áo, loạng choạng nằm xuống ngủ tiếp.

Không khí ấm áp dịu dàng vừa rồi vẫn còn luẩn quẩn khắp phòng giờ bỗng tan biến như chưa từng tồn tại.

Tôi sờ lên đôi môi sưng mọng, hơi thở vẫn vưỡng vít mùi của anh.

Anh thế này là sao? Uống rượu xong bạo gan? Uống rượu xong bỗng nổi tà tính? Uống rượu xong muốn thổ lộ chân tình? Uống rượu xong bộc lộ bản tính? Tôi căn bản không rõ nụ hôn đó rốt cuộc có nghĩa gì.

Vừa uống rượu vào là anh như biến thành một người khác. Lại học được cách bắt nạt tôi!

Tôi hít một hơi thật sâu, rõ ràng tôi có thể đẩy anh ra, thế mà lại hoàn toàn không nghĩ đến việc phải phản kháng.

Tôi liếc mắt nhìn anh, ngủ ngon lành say tít, tôi làm sao có thể coi như mọi chuyện này chưa từng xảy ra đây?

Mộng cảnh lại ập đến.

Tôi mặc bộ đồ cưới dày cộp và nặng nề, quỳ trước tiền sảnh, cung kính dập đầu trước cha mẹ ba cái rõ kêu.

Mẹ tôi cẩn thận dặn dò: “Đi lấy chồng rồi, đừng có hành sự tùy tiện nghe chưa.”

Tôi vội vội vàng vàng gật đầu.

Giọng bố tôi thì rõ ràng hơn: “Từ nay về sau phải giúp chồng, dạy con, đừng để bố mẹ mất mặt.”

Tôi ngoan ngoãn: “Con sẽ làm thế, thưa bố.”

Bố tôi xua tay: “Vậy đi đi!”

Một cơn gió nhẹ thổi tới khiến khăn che mặt bay lên, tôi nhìn rõ giáo sư Mục và Niên phu nhân đang ngồi chính giữa tiền đường.

Phản ứng đầu tiên của tôi: “Mình điên thật rồi.”

©STE.NT

Sáng sớm tôi bị Hứa Lăng Phi lay tỉnh. Tôi vừa mở mắt, nó đã nhảy dựng lên vì hoảng, chỉ vào đôi mắt gấu trúc của tôi: “Chị Tiểu Dĩnh, tối qua chị đi ăn trộm gà à?”

Tôi ồm ồm nói: “Vớ vẩn, sàn cứng quá, chị ngủ không ngon.”

Nó lại chỉ: “Chú Ân cũng thật chẳng lịch sự gì cả, ai lại để con