
o kính che nắng xuống, nhìn vào kính
phụ thấy môi của mình dính chút mật chóang váng nói không nên lời, trên
môi Nguyên Hạo cũng dính một ít.
“Tương Tương, bên anh cũng phiền tóai em.” Thừa dịp chờ đèn đỏ, anh đưa mặt qua muốn cô giúp đỡ.
Nguyên bản hai gò má đã muốn hạ sốt, phút chốc giống lò hỏa thiêu đỏ lên.
Phía sau truyền đến tiếng cười của mẹ và bà, cô biết, họ nhất định thấy! Cái này thật là…
Nguyên Hạo
đi cùng ba người phụ nữ Hiệp gia vào đường cái và chỗ mua đồ đông nghẹt
người qua lại, mua đồ tết và chuẩn bị đồ dùng, nhiều người đến mức phải
đi rất chậm, có người không kiên nhẫn thậm chí thô lỗ đụng vào bà nội đi lại không tiện.
“Chắn đường làm gì?”
“Không phát
hiện nơi này có người già sao? Không biết lẽ phép! Mắt kém!” Nguyên Hạo
đúng lúc đỡ lấy bà nội, khí chất cùng trầm ổn duy trì từ sáng đến giờ
lập tức bị phá vỡ, nổi giận hung ác rít gào tức giận mắng.
Anh một bên mắng người đồng thời một bên đem bà nội vào bên trong, không làm cho người ta đụng vào bà.
“A, bà nội,
con cam đoan, con bình thường sẽ không như vậy đối với Tương Quân.” La
hét xong mới nghĩ đến không đúng, anh đã tự nhủ hôm nay không thể phát
giận, vội vàng quay đầu đối với bà nội cam đoan.
“Chà, con không phải ông chủ của Tiểu Quân sao? Tiểu Quân thường hay uể oải nói ông chủ lại mắng nó.”
Đúng vậy, anh quên mất!
“Ôi, đó là trước kia, thật sự, con cam đoan.” Nguyên Hạo không khỏi hối hận.
Không chỉ là Nguyên Hạo chú ý đến người nhà Tương Quân, người nhà của anh cũng từ nhỏ quan sát chi tiết Nguyên Hạo.
Tính tình
anh vốn rất đại thiếu gia, rất khó chịu, nhưng lại cùng bọn họ đi chỗ ồn ào, ra đường cái chọn mua hàng tết, lại không kêu khổ, không có lộ ra
biểu tình không kiên nhẫn, đối với bà nội cũng thật quan tâm, mua xong
các thứ trở lại nhà bọn họ cũng sẽ cuồn cuộn xắn tay áo lên hỗ trợ quét
tước, còn nói với bà nội đã qua tuổi bảy mươi:
“Bà nội, bà đừng động, ngồi, xem tivi hoặc là nằm chườm nóng chân một chút.”
Anh đối với bà đặc biệt tôn kính cùng chăm sóc, làm cho bà Hiệp cảm thấy rất kì quái.
“Nguyên Hạo, con có vẻ đặc biệt thích bà nội.” Thậm chí rất thích ý cùng bà nội nói
chuyện phiếm, con trai trưởng Nguyên gia rất không nhẫn nại, như thế nào lại săn sóc như vậy?
Bà Hiệp đem Nguyên Hạo gọi tới phòng bếp giúp thay bóng đèn, tò mò hỏi.
“Bác Hiệp,
có hay không đã nghe người ta nói, Tương Quân rất giống bà nội?” Nguyên
Hạo đổi đèn xong, mỉm cười hỏi: “Đều là người đẹp, con lại thích người
đẹp, cho nên liền…” Nhún vai, cách nói có điểm không đứng đắn, nhưng mà
biểu lộ anh đối với Tương Quân yêu thích, sẽ không bởi vì dung mạo tăng
thêm dấu vết năm tháng mà thay đổi tâm ý, làm cho bà Hiệp đối với anh ấn tượng rất tốt.
Đêm giao
thừa hôm đó, ăn một cái lẩu nhỏ bổ dưỡng, chủ yếu là nhiều rau xanh, một ít thịt luộc, Nguyên Hạo không có kiêng ăn, hưởng thụ khóai trá một
chút hương vị cơm tối, nghe ba người phụ nữ nói chuyện phiếm, đón giao
thừa đến mười hai giờ đêm khuya, mới nói trở về chỗ ở của mình.
Không trông cậy vào Hiệp gia sẽ lưu lại anh qua đêm, anh cũng không dám a!
Mùng một tết, chín giờ sáng Nguyên Hạo đúng giờ xuất hiện ở cửa nhà họ Hiệp, lái xe, mang ba người phụ nữ đi miếu cầu phúc.
Mùng hai
tết, Nguyên Hạo đưa bà Hiệp cùng Tương Quân đến đào viên của người họ
hàng lớn tuổi, về nhà mẹ đẻ chúc tết, anh thì ở lại Hiệp gia giúp bà
nội, không để cho người già một mình ở nhà một ngày.
“Bà nội, con chỉ có một người, làm ơn, nói chuyện phiếm với con.”
“Nói muốn ta giúp con, kỳ thật là con theo giúp ta đi, con thật có lòng, ta vừa lúc
tính xem hình, con có muốn xem thử không?” Bà nội muốn cùng anh xem
hình, Nguyên Hạo tự nhiên không từ chối.
Những ảnh
chụp này đã cũ, có ghi lại Tương Quân từ nhỏ đến lớn, cô vui vẻ, khổ sở, tức giận, lúc còn nhỏ hai má Tương Quân tròn trĩnh, thoạt nhìn có vẻ
rất thích ăn! Hiện tại có điểm không giống, Nguyên Hạo nguyên bản liền
cảm thấy cô có điểm gầy, thấy ảnh chụp trước đây của cô mới thấy cô
không chỉ là có điểm gầy, mà là rất gầy!
“Mặt tròn
một chút có vẻ đáng yêu.” Anh chỉ vào ảnh chụp mới trước đây của Tương
Quân, nhíu mày trong đầu suy tư, nên dưỡng béo cô như thế nào?
“Tiểu Quân
từ nhỏ đã hay cười thích ăn, ba nó chỉ có nó là con gái, thương nó vô
cùng, ảnh chụp này nọ đều là ba nó chụp, ta cùng mẹ Tương Quân thường
thường cười nó, nó là người cha chiều con gái đến ngốc nghếch.”
Ở trong ảnh
chụp của Tương Quân, ngẫu nhiên có một người đàn ông hiện vào trong ống
kính, thân mật ôm chầm lấy cô, mà Tương Quân cũng cười để cho cha ôm vào trong ngực.
Ở trong lòng ba cười to, cô ăn đủ thứ, ngọt ngào ngủ say, hoặc là thương tâm khổ sở
khóc lớn, làm cho cho người ta liếc mắt một cái đều nhìn ra được, người
cha này có bao nhiêu yêu thương con gái của mình, mà cô bé này có bao
nhiêu thương yêu cha mình.
“Tiểu Quân
lúc còn nhỏ hay khóc, một chút việc nhỏ liền khóc, đại khái là vì trước
đây thân thể không tốt, ba ngày thì hết hai ngày sinh bệnh, khi đó cha
mẹ nó đều rất sợ nó sống không quá năm tuổi, cho nên chiều nó, đế