
.
Chuyện đến nước này, chẳng thà coi như mắt
không thấy tim không đau, nhưng nó lại đẻ ra một đứa cháu gái cho bà
nuôi, không trông cháu thì sợ con út có ý kiến, ảnh hưởng đến quan hệ mẹ con, nếu trông thì lòng lại khó chịu, đúng là mẹ nào con nấy nghĩ đi
nghĩ lại cũng chẳng tài nào ưa nổi.
Được cái tính bà khôn khéo, chưa từng nặng lời trước mặt cô, khó chịu đến mấy cũng chỉ ném đá giấu tay.
Ví đụ như thấy con dâu nhà hàng xóm, bà bèn vờ như vô tình nói: Con trai
nhà ấy cũng chẳng ra làm sao, may mà có cô vợ giỏi giang, cũng là giáo
viên trung học dạy tiếng Anh, phụ huynh mời nó dạy thêm, toàn dùng xe
đẹp đưa đón.
Hoặc là: Con gái nhà ai, nhà ai du học về nước, làm việc trong một ngân hàng ở Bắc Kinh, tiền lương một năm cả trăm nghìn
tệ. Trước đây bố mẹ nó còn ngó nghiêng thằng út nhà ta, tiếc là thằng út đã có người yêu rồi.
Tệ nhất là: Dâu trưởng nhà ta tuy học hành không cao, nhưng được cái tính tình mạnh mẽ như đàn ông, tự mình kinh
doanh, biết kiếm tiền.
Tô Mạt cũng không phải đồ ngốc, nhìn đồng lương một tháng hơn nghìn tệ của mình, trong lòng cô ngán ngẩm. Chỉ có
điều tính cô nhẫn nhịn, không hề phản bác, cùng lắm là túm lấy Đồng Thụy An xả giận một hồi, rồi cũng thôi.
Cô và Đồ Nhiễm là chỗ bạn bè thân thiết lâu năm, khó tránh khỏi kể lể với bạn vài câu.
Đồ Nhiễm cười:
- Tô Mạt, thực ra con người cậu cũng cao ngạo, chỉ có điều bị hoàn cảnh trói buộc.
Nghe vậy Tô Mạt lắc đầu quầy quậy:
- Nếu mình như thế, thì đã chẳng thành thế này.
Đồ Nhiễm nói:
- Nếu không, thì sao cậu lại bận tâm đến trò khích tướng của mẹ chồng
cậu? Cậu đây là lòng tham không đáy. Lại nói đến cái cô bác sĩ Lý đó,
điều kiện của người ta có tốt đẹp đến mấy cũng đã ba mươi rồi, chưa biết chừng còn đang ngưỡng mộ cậu có chồng đẹp, con ngoan, cuộc đời viên
mãn. Ai cũng có những bất mãn của riêng mình, với bản thân đã thế, với
người khác càng như vậy. Nếu cậu ca khúc Dương xuân bạch tuyết[7'>, người ta sợ cậu uyên thâm khó hiểu; nếu cậu bày trò cây nhà lá vườn, người ta lại nhạo cậu không mũ cao áo dài, đâu ai hiểu trái tim cậu còn cao quý
hơn mũ cao áo dài. Cho nên, nêu cậu cứ mải chạy theo suy nghĩ của người
khác, làm sao có thể yên ổn sống qua ngày?
[7'> Nhạc khúc cao cấp thời Chiến quốc, sau được ví với các tác phẩm nghệ thuật uyên thâm, không phổ biến rộng rãi.
Nghe vậy, Tô Mạt bất giác gật đầu:
- Ai ai cũng chỉ thích mũ cao áo dài, đâu ai hiểu trái tim cậu còn cao
quý hơn mũ cao áo dài… tâm hồn văn thơ lai láng của cậu lại trào dâng
rồi.
Đồ Nhiễm cười:
- Câu này chỉ phù hợp với cậu, không hợp với mình, cậu bản tính hiền lành, mình không bì được.
Hai người chụm đầu bàn bạc, đang say sưa thì bỗng nghe thấy một giọng nói sang sảng thình lình cất lên từ phía đối diện:
- Bác Trương, hôm nay sao cháu bác chưa uống thuốc nhỉ?
Hai cô gái ngẩng đầu lên. Trước mắt là một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, dáng vóc cao to, giọng nói sang sảng, nhìn biết ngày là một người mau
mồm mau miệng, thẳng thắn, cởi mở.
Ông Trương lúng túng:
- Giáo sư Lục, tiền tôi dành dụm không đủ dùng, mới gọi điện hỏi vay bạn bè rồi, bây giờ còn chưa vào tài khoản.
Giáo sư Lục nói:
- Tình trạng bé không ổn lắm, cho nên không thể ngừng thuốc dù chỉ một
ngày, chúng ta phải tạm thời khắc phục vấn đề hen suyễn mới có thể nghĩ
tới chuyện lớn như tim mạch. Thuốc tôi kê cho bác đã là loại rẻ nhất
rồi, chẳng phải bác mới chuyển tiền vào sao, sao nhanh hết thế?
Ông Trương nói:
- Hôm trước làm mấy loại kiểm tra, xét nghiệm, tiêu mất một ít, hôm qua y tá trưởng tới nói, hết tiền thì ngừng thuốc, hôm qua đã ngừng rồi. Cháu tôi cả đêm không ngủ, khó nhọc ho suốt đêm.
Không nhịn được, ông giáo sư già gắt um lên:
- Nói ngừng là ngừng, suốt ngày tiền tiền, thôi thế này, để tôi cho bác
vay hai nghìn tệ trước, cứ mua thuốc cho thằng bé xong rồi tính.
Ông Trương mãi không nói được câu nào, cứ đưa tay lau nước mắt, gật đầu cảm ơn.
Tô Mạt nói nhỏ:
- Vị giáo sư này tốt quá, nghe nói là chuyên về các bệnh hô hấp của trẻ em.
Đồ Nhiễm gật đầu:
- Cho nên mới nói sự cao quý của trái tim còn ăn đứt mũ cao áo dài, hạng
như mình chỉ rặt một lũ tục tằn, sặc hơi tiền tài dục vọng thôi.
Có rất nhiều chuyện trong cuộc sống, trước khi xảy ra đều có điềm báo
trước, nhưng khi đó không nhận thức được, sau này nghĩ lại, mới tỉnh
ngộ.
Hai ngày sau, buổi chiều Đồ Nhiễm vể nhà, người đông xe ít, đành phải gọi taxi.
Lần này cô gặp một bác tài khá hay chuyện, dọc đường cứ càu nhàu ca thán
tình hình đường sá, công việc cực khổ, giá xăng tăng vọt, khách hàng
không chịu hiểu, người nhà không thông cảm, con không chịu học, giáo
viên trù úm.
Ngoài cửa xe là từng hàng người đứng đợi xe buýt,
mệt mỏi, rệu rã, tiếng còi xe vang lên inh ỏi, mọi âm thanh ồn ã không
ngừng xoáy vào tai, mỗi con người đang nôn nóng đều dần dần đánh mất sự
kiên nhẫn của mình.
Đầu óc Đồ Nhiễm lúc này trống rỗng, có lẽ ngôi nhà phía trước sẽ mãi mãi là một nơi không ngừng khiến lòng cô mỏi mệt.
Khi về đến nơi, sẽ chỉ có những ô cửa tối đen và căn bếp lạnh lẽo đợi cô, không