
uá cao tình yêu, thực tế nó không quan trọng như trong tưởng
tượng của chúng ta. Nếu giao toàn bộ mọi thứ của bản thân đặt lên vai
một người đàn ông, đó là một điều xuẩn ngốc! Đây không phải vấn đề khách quan hay không, mà là bản thân cần phải học cách sống độc lập. Công
việc sẽ giúp người phụ nữ độc lập về mặt tài chính, chỉ có tài chính độc lập mới giúp phụ nữ không còn phụ thuộc vào người đàn ông, cho dù yêu
anh ta đi nữa cũng sẽ không vì anh ta mà hy sinh mọi thứ.
Y Bối
nghe xong những điều cô ấy nói, đã im lặng suy nghĩ rất lâu. Thời gian
đó, cô chẳng bao giờ nghĩ được rằng bản thân cũng sẽ có một ngày tự lập, cô chỉ nghĩ sẽ đi theo Trần Tử Hàn, anh tới đâu, cô cũng theo tới đó.
Sau này cô mới biết mình sai, vấn đề không phải là yêu hay không yêu, mà là cô đã tự biến mình thành một kẻ lệ thuộc vào người khác, không biết
tự lo cho bản thân, càng không biết thế nào là tự lập.
Bây giờ
nghĩ lại, rốt cuộc thì cô cũng trả lời được câu hỏi vì sao ngày ấy Trần
Tử Hàn không nghe theo yêu cần của cô, bỏ việc ở Quảng Vũ. Nhưng hiểu
cũng chỉ là hiểu mà thôi, dù sự việc có phát sinh một lần nữa, cô vẫn sẽ hành động như vậy. Cuộc sống không bao giờ lặp lại, cũng không có thuốc hối hận để mà uống.
Gần hết giờ làm việc, Hướng Vũ Hằng lười nhác đi đến bên cạnh bàn của Vương Y Bối, đứng trước mặt cô: “Đi thôi, mời cô đi ăn”.
Vương Y Bối nhấc mí mắt nhìn Hướng Vũ Hằng với vẻ hoài nghi. Cô làm sao quên
được trò khôi hài lần trước khi anh ta mời cô đi ăn chứ.
“Haizz.. Tuy rằng tôi rất muốn đi, nhưng để tránh cho bản thân chịu đả kích, vẫn không đi thì hơn.”
Hướng Vũ Hằng chống một tay xuống bàn làm việc của cô: “Cô không dám à?”.
“Nói đi, lần này là vì chuyện gì?”
Hướng Vũ Hằng thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: “Hình tượng của tôi
trong mắt cô có vẻ tệ quá nhỉ. Tôi chỉ muốn mời cô đi ăn thôi, hai ngày
nữa cô lại phải tới Lam Sơn một thời gian khá dài rồi, nên mới muốn động viên cô một chút. Nếu cô thật sự không muốn thì thôi vậy”.
Vương Y Bối cầm túi xách: “Thế mà anh không nói sớm!”.
Được ăn cơm mà không mất tiền, không đi thật là uổng phí.
Hướng Vũ Hằng để cho cô chọn địa điểm, nghe cái tên cô nói ra, anh không nén
được cười. Đúng là một cô gái dễ ghi thù! Địa điểm cô chọn là một nhà
hàng xa hoa, giá mỗi món ăn đều khiến người ta run sợ. Cô đang cố ý “làm thịt” anh đây mà, xem ra là để báo thù anh, lần trước cố ý lừa cô đi,
khiến cô trở thành kẻ thù của đối tượng xem mắt của anh.
Lục Dĩnh sau khi cố ý gây sự cũng không dám có hành động nào khác nữa, có lẽ nhà họ Thân đã lên tiếng cảnh cáo. Bên này, ông Hướng cũng chưa ra tay giúp con trai mình ngay, vẫn muốn chờ đợi xem biểu hiện của Hướng Vũ Hằng
thế nào, có thể tự lực thoát ra khỏi nguy cơ khó khăn này không. Từ sau
khi Quảng Vũ bắt đầu hợp tác với Hoàn Quang, Hướng Kỳ Lai bất ngờ cho
gọi điện khen ngợi Hướng Vũ Hằng làm tốt, còn nói bữa cơm lần này lẽ ra
phải để ông mời mới đúng.
Hướng Vũ Hằng hôm nay vẫn duy trì tác
phong lịch lãm như mọi khi, lúc xuống xe mở của giúp Y Bối, anh ta còn
cúi người làm động tác rất chuẩn, khiến mấy lời châm chọc chưa kịp nói
ra miệng, Vương Y Bối đành nuốt ngược trở lại. Thật chẳng biết hôm nay
anh ta uống nhầm thuốc gì nữa!
Trong lúc cùng Hướng Vũ Hằng đi
vào nhà hàng, Vương Y Bối chợt nhớ đến năm cuối đại học, sau khi phỏng
vấn thất bại hàng loạt, cô đã mất hết niềm tin, nói với Uông Thiển Ngữ
rằng cô chẳng còn hy vọng xa vời kiếm được công việc tốt nữa, chỉ mong
sau này được một lần vào ăn cơm tại nhà hàng ngon nhất thành phố mà
thôi. Vậy mà sau khi đã đi làm, cô lại tiếc không dám bước vào. Quá đắt! Không phải không đủ sức trả, mà là cảm giác thích thú được vào đó ăn
không thắng được nỗi đau tiền chảy ra khỏi ví.
Hướng Vũ Hằng nhận thấy tâm trạng cô rất tốt, liền tiếp tục làm một người đàn ông lịch
thiệp, kéo ghế ra mời cô rồi anh mới ngồi xuống.
Vương Y Bối rốt
cuộc không chịu được nữa: “Anh dỗ dành bạn gái cũng như vậy đấy chứ?”.
Nhìn cũng có vẻ được, vừa phong độ vừa có giáo dục tử tế, khác hẳn với
bộ dạng lêu lổng, phóng túng ngày thường.
Hướng Vũ Hằng chợt kêu
lên thảm thiết: “Tôi mà phải đi dỗ dành phụ nữ à?”, vừa nói anh ta vừa
chớp mắt: “Đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho cô thôi”.
Những lời nói này cô mà tin thì đúng là kẻ đại ngu đần.
Bồi bàn đưa thực đơn tới, Hướng Vũ Hằng để cô gọi, anh không kén chọn lắm,
thế nào cũng được. Vương Y Bối lúc đầu còn từ chối nhưng rồi cũng không
thoái thác nữa. Dù mấy năm gần đây ngồi ở bàn ăn, cô rất ít khi tỏ ra
kén chọn, nhưng vì dự tiệc nhiều nên những khi chỉ có một mình, cô lại
càng kén ăn hơn.
Y Bối gọi đồn ăn xong, bồi bàn đi.
“Trước đây tôi từng khao khát được một lần tới nhà hàng sang trọng như này ăn
cơm.” Nghĩ đến quá khứ, cả gương mặt cô chợt sáng bừng lên, năm xưa là
khao khát, còn bây giờ đã thành hiện thực, thậm chí còn vượt xa cả mong
muốn. Không ngờ cảm giác chờ mong lại hoàn mỹ như thế.
“Vậy cô cũng nên tỏ ra cảm kích tôi đã giúp cô thực hiện được giấc mộng đẹp chứ nhỉ?”
“Thôi đi! Rõ ràng là anh phá