
àm đảo lộn tâm trạng
Vương Y Bối nữa.
Vương Y Bối thu dọn xong xuôi, nhoẻn cười nhìn
chiếc hòm to bự và mấy túi đồ cồng kềnh. Chợt nghĩ ra giờ này Trần Tử
Hàn chắc là chưa về, cô lúng túng không biết làm thế nào để mang hết số
đồ này tới phòng trọ. Cô ngồi phịch xuống ghế, do dự xem có nên đợi Trần Tử Hàn về rồi tính không.
Uông Thiển Ngữ dọn xong đồ của mình
mới phát hiện Vương Y Bối đang ngồi thừ người một chỗ nhìn hành lý, cô
thở dài: “Đi thôi, tớ đưa cậu tới đó!”
Vương Y Bối bật dậy, chạy tới trước mặt Uông Thiển Ngữ, thét lên như bắt được vàng: “Cậu tuyệt nhất!”
Uông Thiển Ngữ nhún vai: “Thôi thôi cho tôi xin! Cái đồ nhìn đời bằng nửa
con mắt nhu cậu ấy à, cho dù cả thế giới này tốt với cậu thì quan trọng
nhất với cậu vẫn chỉ là Trần Tử Hàn mà thôi!”.
Vương Y Bối cười ha hả: “Không được ghen tị!”.
Hai người xách đồ xuống dưới tầng một, Vương Y Bối đột nhiên nhớ ra:” Cậu
đưa tớ tới nhà trọ thế lúc nào cậu đi? Người tới đón cậu phải chờ à?”.
“Giờ mới biết mà hỏi à? Thế có người chờ tớ, cậu sẽ một mình về nhà trọ phải không?”
Vương Y Bối thản nhiên lắc đầu: “Nhưng có thể đi nhờ xe người đó mà!”
Uông Thiển Ngữ không thèm đáp nữa, một lúc sau mới lên tiếng: “Tớ không bảo ai tới đón cả. Tớ về một mình thôi!”
Vương Y Bối nhìn Uông Thiển Ngữ bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng không hỏi lý do. Đôi khi chỉ cần nhìn vào ánh mắt là có thể đoán biết được đối phương có muốn chia sẻ hay không, có thể đó chẳng phải là chuyện bí mật, chỉ đơn
giản không muốn nói với người khác mà thôi.
Sau khi tìm hiểu
thông tin trên mạng kĩ càng, Trần Tử Hàn mới gửi hồ sơ tới công ty Quảng Vũ. Thực lòng anh cũng không ôm hy vọng nhiều lắm, anh chỉ muốn tìm một công việc tạm thời trong kỳ nghỉ để có thể vừa làm vừa ở bên chăm sóc
Vương Y Bối. Khi nhận được điện thoại thông báo của Quảng Vũ, anh khá
bất ngờ nhưng vẫn vui vẻ tới phỏng vấn. Dù không quá chờ mong nhưng có
được một công việc tốt thì vẫn hơn.
Phỏng vấn thuận lợi, có điều
anh chưa nói rõ với họ, mình chỉ làm hai tháng. Tuy nhiên, theo như anh
quan sát thái độ của phía công ty thì có lẽ họ cũng khá rõ rồi.
Chuyện công việc của Trần Tử Hàn được giải quyết ổn thỏa, Vương Y Bối muốn
đích thân xuống bếp làm một bữa ăn mừng. Trần Tử Hàn vừa khen ngợi cô có “tiềm lực” đảm đương vai trò vợ đảm mẹ hiền, vừa oán thầm không biết
bữa cơm này có nuốt nổi được không. Vương Y Bối vốn dĩ là một cô gái
không biết nữ công gia chánh, cơm nước xưa nay chỉ nhìn người khác làm
chứ chưa bao giờ động tay động chân.
Thấy cô đi vào bếp, Trần Tử
Hàn không kìm được mà liên tục ngó nghiêng nhìn theo. Ngực anh cứ giật
thon thót, lúc cô thái rau, anh sợ cô bị đứt tay; lúc cô xào rau, anh
lại lo cô bị bỏng.
Anh bảo cô ra ngoài lên mạng chơi nhưng cô
không nghe, cứ nhất quyết đòi đích thân xuống bếp, anh đàng bất lực đứng bên cạnh theo dõi.
Đồ ăn cô làm không phải là không ra gì, nhưng cũng không được gọi là ngon. Trần Tử Hàn ăn được mấy miếng liền khen
ngợi tay nghề của cô, lần đầu tiên vào bếp thật sự không tồi. Vương Y
Bối cũng nếm thử, ngoại trừ súp hơi mặn một chút thì những món khác vẫn
ổn, chí ít cũng không khiến người ta muốn nhổ hết ra ngoài.
“Em
nấu ăn ngon là anh được lợi rồi nhé!” Thấy “tác phẩm” của mình không quá tệ, Vương Y Bối liền đắc ý: “Em đem tặng anh lần đầu tiên của mình rồi
đấy, anh thưởng em cái gì đây?”
Cô vừa nói hết câu, thức ăn đang kẹp trên đũa của Trần Tử Hàn chợt rớt xuống bàn. Anh nghi hoặc liếc cô một cái, im lặng.
Vương Y Bối cũng cảm nhận được sự kỳ quái, ngẫm lại câu nói của mình một
chút, chợt đỏ bừng mặt: “Em nói là lần đầu tiên nấu ăn! Đến cả mẹ em
cũng không có đãi ngộ đặc biệt ấy đâu”.
Đúng là giải thích phí lời!
Trần Tử Hàn gật đầu: “Ừ ừ, em vĩ đại, mong em cứ tiếp tục vĩ đại như thế!”
Cô trừng mắt: “Đáng ghét!”.
Ăn cơm xong, Vương Y Bối còn khăng khăng đòi rửa bát, cho anh hưởng thụ
một ngày được đãi ngộ đặc biệt của “vợ thảo mẹ hiền”. Thế nhưng Trần Tử
Hàn được an nhàn đến phát sợ. Dù biết hiện tại cô không còn là một đứa
trẻ nhưng anh vẫn luôn coi cô là một cô nhóc, thậm chí lúc cô rửa bát
anh còn không yên tâm mà đi vào xem, sợ cô làm vỡ bát đĩa. Cũng may,
Vương Y Bối không hiểu nỗi lo của anh, chứ nếu biết anh nghĩ cô như thế
nhất định sẽ tức giận mà cãi nhau với anh.
Thu dọn gọn gàng đâu vào đấy rồi, hai người ngồi ngoài phòng khách nhỏ xem ti vi.
Vương Y Bối nhìn xung quanh phòng, gương mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn. Trên
tường là máy điều hòa mới, góc tường là một cái máy giặt, một cái tủ
lạnh, vách tường bên kia là tủ ti vi, trên đó bày chiếc ti vi màu đã cũ, tiếp đó là một chiếc bàn trà tinh xảo, mặt bàn là đĩa táo cô mới mua
hôm nay, bên cạnh có một con dao gọt hoa quả.
Cô phóng ánh mắt
lên người Trần Tử Hàn. Nơi này tựa như một gia đình thật sự, cô và anh
chính là chủ nhà. Thật hạnh phúc, thật ấm áp, thật ngọt ngào! Cảnh tượng giống như vô số lần cô đã tưởng tượng.
Cô không kìm được nhào
người vào trong lòng anh, muốn nói câu gì đó lãng mạn, nhưng cảm nhận
được sự ấm áp của anh, lại chẳng muốn n