Polaroid
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325004

Bình chọn: 9.00/10/500 lượt.

Vương Y Bối lại thích xem tin giải trí, những thứ khác có liếc mắt cô cũng lười. Ban

ngày cô đã ôm máy tính với ti vi suốt rồi nên đến tối cô không tranh

giành với anh nữa. Cô nằm trên sofa, gối đầu lên đùi anh: “Anh nhất định phải mua váy cưới cho em, bằng không em sẽ không thèm lấy anh đâu!”

Trần Tử Hàn vẫn nhìn chăm chú vào màn hình ti vi, dường như hoàn toàn không hứng thú với lời nói của cô.

Vương Y Bối nhìn khắp phòng một lượt, tiếp tục nói: “Mặc dù em rất thích căn

nhà này nhưng mà thật sự là hơi nhỏ. Sau này chúng mình mua căn nhà lớn

hơn một chút, màu sắc đồ dùng trong nhà sẽ do em lựa chọn, bốn bức tường nhất định không thể để trắng xóa, quá phổ biến…”. Cô dừng lại ngẫm

nghĩ: “Còn phải chuẩn bị một phòng trẻ con nữa, bên trong bày thật

nhiều, thật nhiều đồ chơi và quần áo trẻ con”. Mới chỉ nghĩ vậy thôi mà

cô đã cảm nhận được niềm hạnh phúc đang trào dâng rồi.

Trần Tử

Hàn không phát biểu ý kiến, nhìn qua có vẻ như hoàn toàn đã bị tin tức

trên ti vi thu hút, nhưng chính nụ cười nơi khóe miệng đã bán đứng anh.

Anh đang chăm chú nghe cô nói. Trong lòng anh còn đang thầm đáng giá,

phụ nữ đúng là hay huyễn tưởng về tương lai, lúc nào cũng nghĩ tới những chuyện xa xôi.

Trần Tử Hàn tắt ti vi, vỗ nhẹ khuôn mặt cô: “Ngủ thôi!”

“Vẫn sớm mà!” Cô ngồi dậy, bĩu môi nói.

“Sáng mai anh còn phải đi làm.”

“Đi làm, đi làm, đi làm.” Cô bắt chước khẩu khí của anh, chu miệng: “Đi làm quan trọng đến thế à?”

“Ừ, quan trọng chứ. Phải mua áo cưới cho ai đó, mua nhà cho ai đó, nếu không cô ấy sẽ không chịu lấy anh!”

Vương Y Bối khúc khích cười, ngoan ngoãn nghe lời anh đi ngủ.

Cuộc sống như vậy của hai người duy trì chưa được mấy ngày thì Vương Y Bối

nhận được điện thoại của mẹ. Phương Di Vi hung hăng mắng cô một trận vì

tội được nghỉ học lâu rồi mà còn không chịu về nhà. Bà bắt cô lập tức về không được nán lại thêm một ngày. Vương Y Bối nghe mà chỉ muốn khóc, cô gọi điện báo cho Trần Tử Hàn đang ở công ty, sau đó tự mình thu dọn đồ

đạc.

Trần Tử Hàn vừa nhận được điện thoại của cô liền xin nghỉ,

vội vàng về nhà trọ. Thấy cô rầu rĩ, anh dỗ dành: “Mẹ chỉ vì lo cho em

thôi, sợ em ở đây một mình xảy ra chuyện, bây giờ người xấu nhiều quá

mà!”.

Y Bối ném chiếc áo trong tay vào người anh: “Anh chính là kẻ xấu lừa bắt em đi ấy! Hại em không nhớ mẹ cũng chẳng nhớ bố!”.

Trần Tử Hàn nhìn khuôn mặt phụng phịu của cô, càng thấy cô đúng là trẻ con,

anh vui vẻ nói: “Xem ra anh làm người xấu rất xứng đáng!”.

Cô hừ một tiếng, tiếp tục thu dọn đồ đạc, thực ra sắp xếp cũng hòm hòm rồi nhưng cô cố tình nấn án kéo giai thời gian.

Về sau, Vương Y Bối vô số lần thầm nguyền rủa “kẻ xấu” đã đánh cắp trái

tim cô sống không được như ý, rời xa cô anh sẽ khốn đốn, sẽ bất hạnh.

Thế nhưng cô đã quên mất rằng, “kẻ xấu” thường phúc lớn mạng lớn.

Trần Tử Hàn giúp cô thu dọn nốt, cô là chúa đãng trí, nhớ ra được cái này

thì lại quên mất tiêu cái kia. Xong xuôi, anh xách hành lý, đưa cô ra

bến xe khách. Trường của cô nằm ở nơi khá hẻo lánh, ngồi xe buýt tới bến xe cũng phải mất một tiếng đồng hồ. Đây trước giờ vẫn là nỗi phiền muộn của Vương Y Bối, cô ghét nhất là ngồi xe buýt quá lâu, rất dễ bị váng

đầu. Trần Tử Hàn nói, vì cô lâu rồi không ra khỏi nhà, lại ít khi ngồi

xe nên mới mắc tật ấy, nhưng cô vẫn không sửa được. Tuy nhiên hiện tại

cô lại cảm thấy một tiếng này thật tốt, cô có thể ngồi bên cạnh anh thêm được một tiếng. Suy nghĩ ấy ấu trĩ quá! Nhưng vì nó mà cô thầm vui

trong lòng.

Tới bến xe, Trần Tử Hàn đi mua vé giúp cô, sau đó dắt cô đi tìm đúng chuyến xe. Anh một tay nắm tay cô, một tay xách hành lý. Sợ cô vứt đồ lung tung nên anh để tất cả vào một chỗ. Cảm nhận được

nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay anh, đột nhiên Y Bối rất muốn mở miệng

bảo anh đi cùng với mình, hoặc là… bịa ra một lý do nào đấy nói dối bố

mẹ để mình có thể ở lại đây. Nhưng đấy chỉ là ý nghĩ trong đầu, cô biết

mình không thể ích kỷ ỷ lại vào anh như thế được. Giống Uông Thiển Ngữ

từng nói, cô không còn là trẻ con nữa, không nên làm gì cũng bồng bột

như vậy. Hơn nữa, cô cũng không muốn tiếp tục nói dối bố mẹ, chỉ vì một

khoảng thời gian không về nhà mà cô đã cảm thấy áy náy lắm rồi.

Trần Tử Hàn đưa cô lên xe. Khoảnh khắc nắm tay anh trượt khỏi bàn tay cô, cô thật sự rất muốn khóc. Cô không muốn thấy bóng lưng anh nên cố gắng

không nhìn anh: “Mỗi ngày nhớ em một trăm lần!”.

Ai bảo anh khiến em muốn khóc chứ! Đây là hình phạt dành cho anh.

Trần Tử Hàn vốn đã xoay người định xuống xe, nghe thấy cô nói vậy liền quay

lại bên cạnh cô, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô rồi mới đi. Xưa nay anh

không hề thích diễn mấy cái trò ân ân ái ái này ở nơi công cộng, nhưng

đối diện với cô, lúc nào anh cũng có những điều ngoài ý muốn đến không

tưởng tượng được.

Tiễn Vương Y Bối đi rồi, Trần Tử Hàn quay về

chuyển đồ tới nơi ở mà công ty sắp xếp cho mình, sau đó thuê lại căn hộ

đang ở, như vậy một tháng tiếp theo sẽ không tốn nhiều tiền, lại còn có

thể kiếm thêm được một chút.

Hằng ngày, anh đều nói chuyện điện

thoại với Vương Y Bối, quá nửa