Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325051

Bình chọn: 9.5.00/10/505 lượt.

khi nói ra câu này, lòng anh nhẹ nhõm hẳn,

Không lo lắng câu trả lời của cô thế nào, anh chỉ cảm thấy tảng đá lo

lắng đè trên ngực rơi xuống.

Vương Y Bối vừa mới tắm xong, tóc

còn ướt sũng, quần áo mỏng manh, cô lạnh đến run cả người, nhưng thói

quen của cô vẫn vậy, nghe điện thoại sẽ ra ngoài chứ không ở trong phòng nói chuyện. Cô gạt dòng nước chảy trên trán: “Sao phải chuyển đi?’.

“Chẳng hạn như làm việc, hoặc du lịch.”

Vương Y Bối suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: “Du lịch thì được, còn làm việc thì

miễn đi. Ở nơi khác cuộc sống cũng khác, mà khả năng thích ứng của em

kém lắm, trước giờ chưa từng có ý nghĩ một ngày nào đó rời khỏi Yên

Xuyên. Em chưa bao giờ đi đâu phải ngồi tàu hỏa, ngồi máy bay, lần đi xa nhất là hôm tới trường tìm anh, hôm ấy vừa xuống xe em bị nôn. Anh nghĩ mà xem, nếu như tới nơi khác sinh sống, mỗi lần về quê đều rất lâu, tết nhất còn phải về nhà ăn tết, thấy nhiều người chen chúc tàu xe như thế

đã chẳng muốn đi rồi”.

Cô nói liên miên đủ thứ, Trần Tử Hàn chỉ

biết chăm chú lắng nghe. Cuối cùng, bao nhiêu thứ còn lấn cấn trong lòng anh tiêu tán, anh đưa ra quyết định dứt khoát cho tương lai của mình:

“Ừ, em nói rất đúng. Mấy hôm nữa anh sẽ về nhà”.

Vương Y Bối nghe anh nói vậy, không khỏi hét lên một tiếng sung sướng.

Trần Tử Hàn vội bảo cô không nên quá phấn khích, khuyên cô đi ngủ sớm để sáng hôm sau còn đi học.

Trường của Trần Tử Hàn bắt đầu kỳ nghỉ khá sớm, sau ba tuần thực tập thì mọi

người đều phải tự lo cho bản thân. Thời gian trôi rất nhanh, kỳ thực tập kết thúc, Trần Tử Hàn cũng cho bạn bè biết quyết định của mình, anh

không ở lại thành phố A để học tiếp mà quay về Yên Xuyên lập nghiệp. Anh là một người không dễ dàng đưa ra quyết định nhưng một khi đã quyết

định thì sẽ không chần chừ.

Một ngày trước khi rời khỏi trường,

Trần Tử Hàn và bạn bè liên hoan một bữa, sau đó mới mỗi người mỗi ngả.

Tương lai, cơ hội được ở cùng nhau chắc chắn rất ít, cũng không thể bất

cứ lúc nào muốn cũng được tụ tập bốn người như vậy.

Đàn ông ăn

uống đương nhiên không thể thiếu rượu, Trần Tử Hàn cũng uống khá nhiều.

Họ cùng nhau ôn lại những kỷ niệm đã trải qua trong thời gian tập quân

sự, những chuyện thú vị trên lớp học. Ai cũng ôm tâm trạng não nề, lời

nào nói ra cũng khiến người khác lúng túng gượng gạo.

Mọi người

vừa uống rượu vừa trêu đùa nhau. Dương Nghị cạn hết một ly, mượn rượu mà nói: “Có chuyện này vẫn luôn muốn hỏi ông, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ

hội rồi. Ông biết rõ tình ý của Liên Chân Chân, sao lại nhẫn tâm với cô

ấy như thế?”.

Những người còn lại đồng loạt phóng ánh mắt về phía Dương Nghị, trong lòng họ có lẽ cũng lờ mờ đoán ra được Dương Nghị dành tình cảm cho Liên Chân Chân, chỉ không ngờ anh ta lại nhằm đúng lúc này mà hỏi. Trong trường có rất nhiều nam sinh từng nói, chỉ cần có thể lọt vào mắt xanh của Liên Chân Chân, họ sẵn sàng từ bỏ bạn gái hiện tại,

thật sự không hiểu trong đầu Trần Tử Hàn nghĩ gì.

Trần Tử Hàn

uống hết một ly rượu, đột nhiên nhớ tới một câu nói trong bộ phim anh

từng xem cùng Vương Y Bối: “Nếu tôi đã thích hoa hồng, tường vi dẫu đẹp

có gì liên quan?”.

Trong tim anh chỉ có duy nhất đóa hồng kia,

cho dù tường vi có chiếm giữ trái tim của ngàn vạn người, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh cả.

Dương Nghị liếc nhìn Trần Tử Hàn, không

nhịn được bật cười. Đúng vậy, có thể Liên Chân Chân là đóa hồng trong

lòng anh ta, nhưng cô ấy không phải đóa hồng trong lòng Trần Tử Hàn.

Trương Văn Đào nhíu mày: “Xin các đại lão gia đừng nói mấy lời hoa mỹ ấy cho tôi nhờ! Uống đi, bớt lời đi một chút!”.

Câu chuyện lại chuyển sang đề tài khác, mọi người tranh nhau thảo luận về

tương lai. Trương Văn Đào nói: “Lúc bé tôi nghĩ sau này lớn lên nhất

định sẽ làm nhà thiên văn, cả ngày tìm hiểu về vũ trụ huyền bí, đến lúc

trưởng thành rồi mới phát hiện, ngay cả bản thân mình còn chưa hiểu

hết”.

Có người tiếp lời: “Lúc bé tôi muốn tương lai trở thành một vị quan thanh liêm, vì dân phục vụ… Haizz… Các ông đừng có cười, hiện

giờ tôi thấy nếu tôi mà làm quan thì kiểu gì cũng là tham quan, thế nên

tốt nhất không đi gây họa nữa!”.



Mấy người vừa uống rượu vừa nói nhảm, cuối cùng Trương Văn Đào không nhịn được hỏi Trần Tử Hàn: “Ông thật sự muốn về Yên Xuyên đấy à?”. Thấy Trần Tử Hàn gật đầu, anh

ta tức giận: “Cái đồ trọng sắc!”. Mọi người ai cũng biết bạn gái của anh muốn ở lại Yên Xuyên.

Trần Tử Hàn không đáp, chỉ xem như Trương Văn Đào đang say rượu nói nhảm.

Trương Văn Đào thở dài, thay đổi khẩu khí: “Trọng sắc cũng tốt, còn hơn tôi

hiện giờ vẫn chưa gặp được ai khiến tôi trọng sắc như thế. Haizz…

Uống!”.

Mọi người bật cười: “Thôi, hát bài ca độc thân được rồi đấy!”.

Trần Tử Hàn về tới Yên Xuyên, Vương Y Bối vẫn còn chưa được nghỉ. Hai người

lại ra ngoài thuê phòng, tận hưởng thêm một quãng thời gian hạnh phúc

riêng.

Chớp mắt Vương Y Bối đã bước vào năm ba, Trần Tử Hàn cũng

thuận lợi tìm được việc làm. Anh tìm hiểu qua vài công ty lớn ở Yên

Xuyên, cuối cùng quyết định chọn Quảng Vũ. Người phụ trách trước đây rất đề cao Trần Tử Hàn,


XtGem Forum catalog