Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325135

Bình chọn: 8.00/10/513 lượt.

thấy anh chủ động liên hệ thì không chút chần chừ,

tập tức sắp xếp công việc cho anh. Hơn nữa, sinh viên mới tốt nghiệp

thường phải trải qua ba tháng thử việc nhưng Trần Tử Hàn chỉ mất một

tháng đã được nhận vào làm chính thức.

Suy nghĩ của anh rất đơn

giản, năm đầu tiên đi làm coi như là để tích lũy kinh nghiệm, không quá

quan trọng vấn đề tiền tương. Đối với sinh viên vừa ra trường, thiếu hụt lớn nhất chính là năng lực thực tiễn. Trần Tử Hàn nghĩ, đợi một năm nữa sẽ tính tới chuyện tìm một nơi khác, xin vào một công ty mà mình ngưỡng mộ.

Công việc của nhân viên mới như anh rất bận rộn.

Trần Tử Hàn không ở trong căn hộ mà công ty phân cho, anh thuê nhà bên ngoài nên mỗi tháng đều được nhận tiền phụ cấp từ công ty.

Cuối tuần,

Vương Y Bối thường tới chỗ Trần Tử Hàn, mua đồ ăn, làm cơm đợi anh về.

Tay nghề bếp núc của cô hiện giờ rất tiến bộ, thỉnh thoảng còn tự làm

được vài món mới. Trần Tử Hàn cũng thích mỗi cuối tuần được ở bên cô, có cô ở nhà trọ, anh không còn cảm thấy trống trải. Vì muốn tiết kiệm tiền thuê nhà nên Trần Tử Hàn chọn một nơi khá xa công ty, giảm được mấy

trăm tệ một tháng, như thế cũng coi như được bù đắp phần nào.

Vương Y Bối làm cơm nước xong xuôi, yên vị trên sofa xem ti vi. Những lúc chờ đợi buồn chán, cô thích nhất là ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón áp út

bên tay phải của mình, đây là chiếc nhẫn mà anh mua tặng cô bằng tiền

lương tháng đầu tiên. Lúc anh tặng cho cô, cô cảm động đến bối rối. Nói

thật lòng, Trần Tử Hàn không phải một người đàn ông lãng mạn, rất hiếm

khi anh tặng đồ cho Y Bối, thế nên mỗi lần anh tặng quà đều khiến trái

tim cô rung động.

Chiếc vòng tay anh tặng cô khi còn học cấp ba

được cô cất giữ như vật báu, sau đó hai người biệt ly, cô liền ném nó

xuống hồ. Giờ đây nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, cô thầm nghĩ nhất định

phải giữ gìn nó cẩn thận, phải đeo nó cả đời.

Trần Tử Hàn đi làm

về, cùng cô ăn cơm tối rồi mới tắm rửa, sau đó, hai người sẽ ngồi trên

sofa xem ti vi. Vương Y Bối thích nhất những lúc như thế này vì sẽ được

anh ôm trong lòng, anh sẽ không tranh ti vi với cô, mà sẽ lặng yên nghe

cô cằn nhằn những chi tiết trong phim.

Sáng hôm sau, Trần Tử Hàn

ngủ dậy khá muộn, Vương Y Bối biết anh làm việc cả tuần vất vả nên sẽ

dậy sớm làm bữa sáng rồi gọi anh dậy ăn. Nếu tâm trạng tốt, anh sẽ đưa

cô ra ngoài dạo phố, nếu anh quá mệt thì hai người sẽ chỉ đi dạo quanh

khu chung cư.

Hai tháng sau, Vương Y Bối tâm tình phiền muộn tích tụ, không chịu được mà phát hỏa với Uông Thiển Ngữ: “Tớ thấy tớ chẳng

khác nào bảo mẫu của anh ấy. Lần nào tới cũng mua thức ăn, nấu cơm, cứ

như đây là chuyện tớ phải làm không bằng. Quần áo thay ra, dù có rảnh

rỗi anh ấy cũng không tự giặt lấy, toàn đợi tớ giặt. Chẳng phải tớ trách móc gì anh ấy, nhưng mà cảm thấy rất khó chịu!”.

Uông Thiển Ngữ

gõ đầu cô: “Hai người ở chung cần có thỏa hiệp rõ ràng, huống chi các

cậu dự định lâu dài với nhau. Anh ấy mới nhận việc chưa được bao lâu,

cho dù có kết quả học tập xuất sắc ở trường nhưng vẫn chỉ là một ma mới

của công ty. Lúc làm việc nhất định sẽ vướng phải những vấn đề lớn, chắc chắn sẽ rất bận rộn. Những lúc như thế, việc cậu cần làm nhất chính là

thông cảm với anh ấy!”.

Vương Y Bối cảm thấy lời Uông Thiển Ngữ

nói có lý, nên lại tiếp tục cuộc sống như vậy, cuối tuần tới nhà trọ của Trần Tử Hàn, ngày thường duy trì liên lạc bằng điện thoại, chỉ có điều

chủ đề nói chuyện của hai người so với trước đây càng lúc càng ít. Nhiều khi, Vương Y Bối hoài nghi đây liệu có phải là dấu hiệu cho thấy tình

cảm của họ đã hạ nhiệt? Nhưng Uông Thiển Ngữ nói đấy là vì hai người đã

qua giai đoạn tình yêu học trò nên cô lại dẹp bỏ những suy nghĩ lung

tung của mình.

Sinh nhật một người bạn, mọi người đều bị yêu cầu

phải đưa theo “người nhà” đến tham dự. Vương Y Bối đã thông báo với Trần Tử Hàn, bảo nhất định phải đi. Tới hôm ấy, Trần Tử Hàn lại bận việc,

gọi điện nói với cô: “Anh không đến được không?”.

“Đương nhiên

không được!” Vương Y Bối lập tức phản đối: “Mọi người đều đưa “người

nhà” theo, anh định để em lẻ loi ngồi một chỗ à? Anh mau đến đi, em

đợi!”.

Cúp máy, Trần Tử Hàn nhíu mày, cuối cùng vẫn đi tìm cấp

trên xin nghỉ sớm. Bình thường biểu hiện của anh trong công việc rất tốt nên sếp cũng không do dự mà đồng ý.

Xuống xe, anh đã nhìn thấy

cô ngồi đợi ở bến xe. Vừa nhìn thấy anh, cô lập tức lao tới, bám lấy

cánh tay anh: “Em biết anh nhất định sẽ đi mà!”.

Trần Tử Hàn bất đắc dĩ cười, xoa đầu cô.

Tiệc sinh nhật, mọi người cũng chỉ tụ tập đi ăn một bữa, các bạn nữ đều đưa

bạn trai đi cùng, hỏi thăm lẫn nhau xem “người nhà” của bạn đang làm gì. Trần Tử Hàn không quen bầu không khí này nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra tự

nhiên. Vương Y Bối giới thiệu công việc của Trần Tử Hàn xong, nhiều

người xuýt xoa ngưỡng mộ, họ đều cho rằng được vào làm việc ở Quảng Vũ

là điều rất lợi hại, nhất là đối với một sinh viên mới ra trường, Trần

Tử Hàn tỏ ra khá khách khí, anh nhìn Vương Y Bối đang tươi cười rạng rỡ, có vẻ như vô cùng hãnh diện.

Anh khẽ nhíu mày, cầm ly


XtGem Forum catalog