Disneyland 1972 Love the old s
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325393

Bình chọn: 7.5.00/10/539 lượt.

he anh nói vậy, Uông Thiển Ngữ thấy lo lắng thay cho Vương Y Bối.

Vương Y Bối suy nghĩ về những điều Uông Thiển Ngữ nói, cảm thấy rất có lý,

những chuyện cô làm hiện tại hoàn toàn vô dụng, thậm chí còn khiến cho

mối quan hệ của hai người thêm xấu đi. Cô không muốn để mất Trần Tử Hàn.

Nghĩ thông suốt, tâm trạng cô lại tốt lên. Đúng, cô không thể tiếp tục cãi

vã với anh nữa, cô phải khôi phục lại mối quan hệ tốt đẹp giữa hai

người. Tiết học cuối, Vương Y Bối nhờ Uông Thiển Ngữ điểm danh giúp rồi

đi tới căn hộ của Trần Tử Hàn. Cô vui vẻ quét tước dọn dẹp nhà cửa sạch

sẽ, mua thêm một vài món đồ trang trí, thay nước trong bình nuôi rùa,

giặt mấy bộ quần áo bẩn anh thay ra. Làm xong tất cả, cô mới gọi điện

thoại cho Trần Tử Hàn, nhỏ nhẹ hỏi anh hôm nay có phải tăng ca hay

không, lúc nào có thể về.

Trần Tử Hàn nghe được giọng nói dịu dàng của cô, trong lòng cũng thấy thoải mái, báo với cô, anh sẽ về sớm.

Mọi thứ đều rất thuận lợi, Vương Y Bối đã mua một chai rượu vang đỏ, làm một bàn thức ăn lớn, đợi anh trở về.

Cô ngắm nhìn kiệt tác của mình, vô cùng hài lòng.

Trần Tử Hàn về tới nhà, Vương Y Bối nhanh nhẹn chạy ra đỡ lấy áo khoác anh

vừa cởi. Thấy cô trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn như xưa, anh cũng dịu dàng

hơn. Anh nhìn bàn thức ăn trước mặt, biết cô đang cố gắng lấy lòng mình, chợt cảm thấy hối hận vì thái độ của mình trước đây.

“Đừng làm nữa, ăn cơm đã!”

Vương Y Bối nhận thấy anh như vậy lập tức hiểu ra lần này mình đã làm đúng.

Cô nhanh chóng tắt đèn, châm nến đã cắm sẵn. Trần Tử Hàn chỉ lắc đầu,

không lên tiếng.

Ngồi xuống bàn, Vương Y Bối cầm chai rượu lên

rót cho anh một ly, cô một ly: “Trước đây em sai, em khiến anh mệt mỏi.

Bây giờ em mượn rượu xin lỗi anh, anh đại nhân đại lượng không tính toán với tiểu nhân nữa nhé!”.

Trần Tử Hàn cười, những điều cần nói cô đều đã nói hết rồi, anh biết nói gì đây?

Anh cầm lấy ly rượu: “Vậy thì lần sau không được như thế nữa!”.

Cô gật đầu, uống cạn ly rượu. Sự dịu dàng của anh khiến cô cảm thấy rất

yên tâm, trong trái tim anh vẫn có cô, chỉ cần thái độ của cô đúng mực

là mọi chuyện sẽ tốt đẹp như xưa.

Bầu không khí bữa cơm rất bình

yên, thỉnh thoảng Vương Y Bối kể chuyện trường lớp, cũng không quên hỏi

han công việc của anh, dặn dò anh chú ý giữ sức khỏe. Trần Tử Hàn vì thế mà thấy lòng ấm áp hẳn lên.

Tình hình chuyển biến tốt đẹp, Vương Y Bối mới thử mở miệng thăm dò: “Bây giờ tìm công việc có khó lắm không?”.

Trần Tử Hàn cứ ngỡ cô sắp sang năm tư nên lo lắng tới chuyện việc làm, anh

trấn an cô: “Chỉ cần yêu cầu không quá cao thì cũng không khó khăn lắm

đâu”.

Vương Y Bối đột nhiên vui vẻ hẳn lên: “Ừm, em cũng thấy xin việc không đến nỗi cực nhọc như người ta đồn”. Cô quan sát anh: “Nếu

tìm việc không quá khó thì anh đổi công việc khác chắc là không thành

vấn đề phải không?”.

“Sao cơ?” Sắc mặt Trần Tử Hàn thoáng cái biến đổi, lập tức hiểu ra ngụ ý trong lời nói khi nãy của cô.

Vương Y Bối đứng dậy, đi tới bên cạnh anh, nám lấy cánh tay anh làm nũng:

“Anh đổi việc khác, đừng làm ở công ty hiện tại nữa. Anh xem xem, động

một tí là lại tăng ca làm thêm, vất vả như vậy, thà tìm một công việc

khác nhàn nhã hơn có phải tốt không?”.

Trần Tử Hàn nhìn cô, rất

muốn nói cho cô rõ tình hình công việc và điều kiện tuyển dụng của những công ty lớn hiện nay, thế nhưng thấy dáng vẻ kiên quyết của cô, anh lại chán nản không nói.

Anh kéo tay cô ra, cô không buông.

“Đừng ngốc như vậy!” Trần Tử Hàn thở dài.

Vương Y Bối cắn môi, thấy anh không có ý định làm theo những gì mình nói, cô

nhất thời nổi cáu: “Với năng lực của anh thì lo gì không tìm được công

việc tốt? Vì sao nhất định phải ở lại công ty này? Em thật sự không hiểu nổi, họ bắt anh một ngày bận rộn bao nhiêu việc như vậy mà anh vẫn muốn làm cho họ, rốt cuộc là vì lý do gì?”.

Trần Tử Hàn không muốn

tranh cãi với cô, đứng dậy định đi. Vương Y Bối chạy tới giữ anh lại:

“Anh nói đi, vì sao? Anh không chịu thôi việc ở công ty đó là vì Hướng

Thần phải không? Rời khỏi đó anh sẽ không được gặp cô ấy nữa nên đương

nhiên anh không muốn đi. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ, anh vừa vào công ty đó thì cô ấy cũng vào. Anh định lừa ai chứ?”.

Trần Tử Hàn gạt tay cô ra: “Bây giờ anh không muốn nói chuyện với em”.

“Nói đi, anh không nói cho rõ ràng em không để anh đi!” Cô kéo Trần Tử Hàn

lại: “Có đúng là vì Hướng Thần mà anh mới kiên quyết ở lại Quảng Vũ hay

không?”.

Trần Tử Hàn nheo mắt, ánh mắt thâm trầm, anh nhìn cô,

muốn cười nhưng không cười nổi. Hai người đã ở bên nhau nhiều năm rồi,

từ cấp ba đến đại học, trải qua rất nhiều chuyện, vậy mà hiện tại cô lại nghĩ về anh như thế. Thật sự nực cười!

Giọng nói của anh không chỉ có tức giận mà còn có cả sự thất vọng: “Đúng thế! Đúng như những gì em nói, em hài lòng chưa?”.

Bàn tay cô chậm chạp tuột khỏi cánh tay anh. Anh đã thừa nhận rồi, anh thật sự vì Hướng Thần mà ở lại Quảng Vũ.

Trần Tử Hàn đi rồi, Vương Y Bối vẫn đứng lặng, cô xoay người lại, một tay

gạt hết đồ ăn trên bàn xuống đất. Những âm thanh va chạm, rơi vỡ vang

lên k