pacman, rainbows, and roller s
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325312

Bình chọn: 8.00/10/531 lượt.

đại gia có phần thưởng!”.

Cả nhóm bật cười, Uông Thiển Ngữ nói tiếp: “Đại gia đừng có quên đấy nhé!”.

Mọi người đùa càng lúc càng quá đà, Vương Y Bối vui vẻ nói

chuyện một lúc thì đứng dậy đi toilet, lúc trở về, vô tình

nhìn sang một hướng khác liền trông thấy bóng dáng đã lâu không gặp, sắc mặt cô lập tức biến đổi. Trần Tử Hàn đang ngồi với một đám người, mặt mày rạng rỡ. Anh mặc bộ comple vừa vặn

làm tôn lên dáng người nổi bật. Không biết có phải do ảo giác

hay không, Vương Y Bối chợt cảm thấy anh như tiêu điểm giữa đám

đông, khuôn mặt khôi ngôi, nói năng chậm rãi đầy tự tin, động

tác nâng ly rượu cũng đầy khí chất, dường như đã luyện tập

rất nhiều lần.

Anh như vậy, thật sự khiến cô có cảm giác vô cùng xa lạ…

Cô lạnh lùng nhìn anh, còn chưa kịp quay đi thì chợt phát hiện ra người con gái ngồi bên cạnh anh. Đôi mắt cô kinh ngạc mở to.

Hướng Thần!

Cho dù cô ta mặc đồ công sở, không còn dáng dấp của nữ sinh nhưng

Vương Y Bối vẫn có thể nhận ra đó là người đã từng xung đột

với mình hồi cấp ba. Sắc mặt cô sa sầm, hàm răng bặm chặt vào môi.

Anh bận? Bận những gì? Tới nơi này bận rộn? Cùng với Hướng Thần?

Cô thật sự không kiềm chế được. Chẳng kịp suy nghĩ, cô đi thẳng

tới phía anh nhưng đi được nửa đường chợt thấy mình ngốc

nghếch, đến đó rồi nói gì đây? Khiến anh khó xử thì cô được

gì? Huống hồ bạn học của cô cũng đang ở đây, ầm ĩ trước mặt

họ thì cũng tốt đẹp gì.

Nghĩ vậy, Vương Y Bối lại quay

về chỗ các bạn, cũng may mà quán bar này đủ rộng, chỗ cô

cách chỗ Trần Tử Hàn ngồi rất xa. Từ lúc quay về bàn, cô

cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà chơi đùa nữa, Uông Thiển Ngữ

thấy lạ, hỏi cô nhưng cô chỉ nói do uống rượu nên trong người

khó chịu.

Mọi người ăn uống tới khuya mới tàn cuộc.

Vương Y Bối nói với Uông Thiển Ngữ rằng mình đột nhiên nhớ

Trần Tử Hàn, muốn tới nhà anh. Uông Thiển Ngữ không nghi ngờ

gì gật đầu, rồi cùng mọi người về trước.

Vương Y Bối

bắt taxi tới căn hộ của Trần Tử Hàn. Vốn dĩ lúc đầu không có dự định tới đây nên không mang theo chìa khóa, hiện tại cô chỉ

có thể đứng bên ngoài mà chờ.

Cô đi lên cầu thang, ngồi

trước cửa căn hộ. Trong lòng cô không dám chắc đêm nay anh sẽ về nhà, giống như cô không biết hằng ngày liệu anh có về nhà hay

không. Lúc này cô mới phát hiện ra, đã lâu mình chưa tới đây.

Bầu trời đen kịt, xung quanh im ắng không một tiếng động, Vương Y

Bối chỉ nghe thấy nhịp thở của chính mình. Kỳ lạ là, cô không hề thấy sợ hãi.

Cô yên lặng vùi đầu xuống đầu gối,

nghĩ tới những chuyện đã trôi qua rất lâu. Cô và Trần Tử Hàn,

nếu như nhất định phải nói rõ ở bên nhau từ khi nào thì có

lẽ chính là cái đêm hai người ngồi ở cầu thang đó. Năm đó, ông nội vừa qua đời, cô chạy tới quán nét rồi gặp chuyện không

may, sau đó cùng anh chạy trốn. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng giờ

nhớ lại cô vẫn cảm thấy đó là một câu chuyện cổ tích, anh như chàng hoàng tử tới cứu vớt cô trong khoảnh khắc cô sắp rơi

xuống vực sâu.

Vương Y Bối hồi tưởng lan man, mãi tới lúc trong đầu xuất hiện hình ảnh của Hướng Thần, dòng ký ức của cô chợt ngừng lại, giống như vừa gặp phải con quái thú trong

cơn ác mộng. Vương Y Bối không khỏi so sánh Hướng Thần trước kia với Hướng Thần hiện tại. Ngày ấy, tình cảm của Hướng Thần

dành cho Trần Tử Hàn biểu hiện rất rõ ràng, còn bây giờ thì

sao? Có phải cô ấy vẫn còn ôm mộng với anh không?

Lẽ nào Hướng Thần và Trần Tử Hàn là ngẫu nhiên gặp mặt? Đâu có

chuyện tình cờ như vậy, dù có cũng là do con người cố tình

tạo ra mà thôi.

Toàn thân Vương Y Bối chợt lạnh toát, tựa như nhiệt độ xunh quanh đột ngột hạ thấp. Cô nhớ tới những

điều một chị khoá trên từng nói, nghĩ đến những điều Đường

Yến nói, nghĩ đến cảnh tưởng cô vừa bắt gặp. Trần Tử Hàn

liên tục nói bận việc, thậm chí sự kiên nhẫn với cô cũng dần

dẫn cạn kiệt, liệu có phải anh đã thay lòng đổi dạ rồi hay

không?

Mọi người đều nói đàn ông thay lòng đổi dạ là

chuyện bình thường, thậm chí còn chân đạp hai thuyền, Vương Y

Bối nghĩ mà hoảng sợ.

Huống hồ, nếu Hướng Thần qua

nhiều năm rồi vẫn còn yêu Trần Tử Hàn, thì nhất định tình cảm dành cho anh rất sâu nặng, nhất định ở trước mặt anh, cô ấy

sẽ tỏ ra dịu dàng, lương thiện, thấu hiểu con người anh. Còn cô thì sao? Lúc này, cô với Trần Tử Hàn chỉ có khắc khẩu, cãi

vã, chẳng phải càng làm nổi bật hình ảnh tốt đẹp của Hướng

Thần ư? Tình cảm của cô với Trầ