
nghe máy, liệu có phải anh đang làm
chuyện gì mờ ám hay không.
Vương Y Bối thường xuyên tới căn hộ
của Trần Tử Hàn hơn, hễ anh về nhà với mùi rượu nồng nặc là lại tra hỏi
anh đi với những ai, về muộn cũng đòi phải nói rõ lý do.
Hôm nay
tan làm, Trần Tử Hàn còn phải đi dự tiệc nên về tới nhà đã khuya. Vương Y Bối đã làm sẵn một bàn thức ăn đợi anh nhưng anh vừa vào cửa đã muốn đi tắm, bèn nói: “Anh ăn rồi”.
Vương Y Bối không nói không rằng, thẳng tay cầm lấy đĩa thức ăn ném tới chân Trần Tử Hàn.
Anh dừng lại, giận dữ nói: “Em làm gì thế hả?”.
“Anh ăn rồi thì chỗ này cũng chẳng để làm gì nữa.”
Trần Từ Hàn trừng mắt: “Em thật là…”.
“Vô lý đúng không?” Vương Y Bối cười chua chát: “Em vô lý, vậy Hướng Thần thì sao? Thấu tình đạt lý đúng không?”.
“Cô ấy ít ra cũng không ấu trĩ như em.”
“Ấu trĩ?” Vương Y Bối bật người đứng dậy: “Vậy anh đi mà tìm người khác
hiểu anh. Đi tìm đi!”. Nói xong, cô lại cầm lấy một đĩa thức ăn khác ném về phía Trần Tử Hàn.
Anh không buồn ngăn cản cô, để mặc cả đĩa
thức ăn rơi trên người. Vương Y Bối cũng ngây người nhìn anh. Một lúc
lâu sau, Trần Tử Hàn nhắm mắt lại, dường như chuẩn bị đưa ra một quyết
định hệ trọng: “Thời gian này em đừng tới đây nữa, chúng ta suy nghĩ
lại…”.
“Ý anh là gì?”
“Em nghĩ gì thì là ý đó.” Chưa bao giờ anh cảm thấy mệt mỏi đến vậy.
Mấy ngày sau đó, Vương Y Bối hoàn toàn thay đổi, mạng không lên, cơm không
ăn, cả ngày nằm bất động trên giường. Uông Thiển Ngữ rất lo lắng, đến
nhà ăn mua cơm mang về, Vương Y Bối cũng không chịu ăn. Nhân lúc hai
người bạn cùng phòng đi vắng, Uông Thiển Ngữ lân la leo lên giường cô,
kéo tấm chăn đang trùm kín trên mặt cô ra. Vương Y Bối cố sức giằng lại.
“Bỏ ra!” Uông Thiển Ngữ cáu gắt: “Dù có buồn bực thế nào cũng không thể như vậy được. Cả ngày nằm bẹp dí một chỗ, cơm cũng không ăn, cậu tưởng cậu
làm vậy có thể khiến người khác thay đổi chắc? Chỉ tự hại mình thôi!”.
Thấy Vương Y Bối nới lỏng tay, Uông Thiển Ngữ liền lật chăn ra. Thấy trên
mặt cô toàn là nước mắt, Uông Thiển Ngữ lo lắng hỏi: “Sao thế này? Đừng
buồn nữa!”.
Cô ôm lấy Y Bối vào lòng an ủi.
Chờ Vương Y
Bối nín khóc, Uông Thiển Ngữ mới lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt.
Vương Y Bối kéo Uông Thiển Ngữ nằm xuống với mình, tâm trạng vẫn chưa
hết kích động, câu nói không ngừng bị gián đoạn: “Anh ấy nói tụi mình
cần một thời gian yên tĩnh để suy nghĩ lại mọi chuyện, anh ấy bảo tớ
đừng tới tìm anh ấy… Có phải anh ấy muốn chia tay với tớ không?”.
Vưưng Y Bối nắm lấy tay Uông Thiển Ngữ, đôi mắt to tròn của cô còn ngấn nước.
“Cậu đừng cuống!” Uông Thiển Ngữ hoàn toàn đoán trước được chuyện này có
liên quan tới Trần Tử Hàn. Vương Y Bối vốn không quan tâm tới nhiều thứ, những chuyện khiến cô ấy đau khổ lại càng ít.
“Trước đây anh ấy
không như thế. Anh ấy chưa bao giờ nặng lời với tớ, vậy mà bây giờ lại
quát mắng tớ, nói tớ vô lý, ngang ngược. Hơn nữa, anh ấy qua lại với
người con gái tớ vốn rất ghét mà còn không cho tớ nói. Anh ấy càng ngày
càng quá đáng!”
“Trước đây tớ nấu cơm, anh ấy còn tỏ ra thương
xót bàn tay tớ bị thô ráp, bây giờ tớ nấu cơm, chờ anh ấy về ăn cùng mà
anh ấy còn không thèm nhìn mâm cơm lấy một lần. Vì sao lại đối xử với tớ như vậy chứ? Chẳng lẽ trước đây anh ấy tốt với tớ là giả ư?”
Uông Thiển Ngữ biết cô còn kích động nên không nói gì, để mặc cô trút giận,
mong là nói hết những bực tức xong cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Liệu có phải tớ đã quá tin tướng anh ấy không? Trước đây nghe nói anh ấy có
quan hệ mờ ám với một bạn nữ trong trường nhưng tớ vẫn tin anh ấy, chưa
bao giờ nghi ngờ gì cả. Bây giờ tớ cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu
nổi anh ấy nữa rồi, không biết sau lưng tớ, anh ấy như thế nào. Anh ấy
còn ngang nhiên gặp gỡ Hướng Thần mà không thèm để ý tới cảm nhận của
tớ. Dù giữa hai người họ không có gì thì cũng nên giữ khoảng cách một
chút chứ, rõ ràng biết tớ không thích Hướng Thần nhưng vẫn cố tình làm
vậy, anh ấy không quan tâm tới tớ.”
“Cậu nói xem, tớ phải làm gì
bây giờ? Dù trước kia anh ấy có lừa dối tớ, tớ vẫn không muốn mất anh
ấy…” Cô ôm lấy Uông Thiển Ngữ mà khóc.
Uông Thiển Ngữ vỗ lưng cô: “Y Bối, cậu phải hiểu rõ không ai có thể giúp cậu, một vài chuyện cậu
không nên nghĩ quá phức tạp. Tớ chỉ có thể nói, cậu ở đây khóc lóc, đau
lòng hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết, Trần Tử Hàn không nhìn thấy. Cậu nên tự hỏi chính mình xem mình muốn gì, nếu còn luyến tiếc thì hãy cứu
vãn tình cảm này”.
Vương Y Bối mở to đôi mắt, đúng thế, cô vẫn còn luyến tiếc, ở đây khóc lóc thì được gì?
Uông Thiển Ngữ tìm cơ hội đi gặp Trần Tử Hàn, nói với anh tình hình hiện tại của Vương Y Bối. Hai người họ từ cấp ba có thể kéo dài tới bây giờ là
điều không dễ dàng gì, vì những chuyện nhỏ nhặt mà làm ảnh hưởng tới
tình cảm thật không đáng. Nhưng từ đầu tới cuối chỉ có mình cô nói, Trần Tử Hàn hoàn toàn dửng dưng, thái độ ấy không khỏi khiến Uông Thiển Ngữ
bắt đầu nghi ngờ. Cuối cùng, Trần Tử Hàn chỉ nói một câu, có những
chuyện, ngoại trừ đương sự ra, người ngoài cuộc căn bản không nhìn rõ.
Ng