Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325443

Bình chọn: 10.00/10/544 lượt.

ào rồi cũng ở đó mấy năm

thì cần gì phải tìm hiểu trước?

Bố mẹ đều không thúc ép cô, chuyện công việc sau này rồi bàn.

Cô và Trần Tử Hàn vẫn liên lạc qua điện thoại, chỉ là không còn hay khắc

khẩu nữa, mà là chuyện ai người ấy nói, đối phương nói gì cũng không để

tâm, đến lúc tắt điện thoại rồi cũng chẳng còn nhớ.

Những năm

trước, về nghỉ Tết, kiểu gì hai người cũng tìm cớ ra khỏi nhà, lén lút

tới gặp nhau một hai, lần. Anh thường đưa cô về trường cấp ba chơi, hai

người ngồi trong sân trường nhớ lại những kỷ niệm vui vẻ đã qua.

Tết năm nay, hai người không gặp nhau. Cô không đòi hỏi, anh cũng làm như không có chuyện gì.

Thực ra kỳ nghỉ của Trần Tử Hàn rất ngắn, ở nhà được vài ngày rồi đi thăm họ hàng, căn bản không dư ra được ngày nào đã phải vội vàng về công ty. Bố mẹ thấy anh vất vả như vậy vừa hài lòng, vừa xót con, dặn dò anh đủ thứ trước khi anh đi.

Vương Y Bối lúc rảnh rỗi tìm mấy bộ phim ngồi

xem, vừa xem vừa cười vui vẻ, dường như muốn dùng tiếng cười ấy để khiến bản thân tin tưởng mình thật sự sống rất tốt. Yêu thì ngọt ngào, thất tình thì đắng cay. Có người thắc mắc, vì sao

tình yêu lại vô duyên vô cớ mất đi, vì sao nói chia tay là chia tay ngay được? Thế nhưng chẳng ai hỏi, vì sao lúc đầu hai người lại yêu nhau?

Nếu có thể trả lời được câu sau, thì nhất định cũng sẽ trả lời được câu

trước. Tôi thà rằng tin là vô duyên vô cớ, chứ cũng không chịu tin là vì chán, vì ghét, mà cuối cùng chia tay.

Bắt đầu học kỳ mới,

Vương Y Bối một mình lên xe khách về trường, bố mẹ định đưa cô

đi nhưng cô không cho. Cô ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, thỉnh

thoảng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, không rõ tâm trạng thế

nào.

Đầu xuân vẫn chưa tới, gió đông vẫn lưu luyến chưa

đi, khắp nơi gió lạnh ù ù thổi. Vương Y Bối một mình xách

hành lý về trường, về tới phòng ký túc lại một mình chậm

chạp thu dọn giường chiếu. Xong xuôi, cô mới ra ngoài mua thêm

mấy vật phẩm cần thiết, tiện thể đi ăn cơm.

Lúc quay lại ký túc, cô lấy di động ra, muốn gọi điện cho Trần Tử Hàn

nhưng lại không biết nói gì, thông báo cô đã về trường ư, hay

là nói cô nhớ anh?

Cô cứ ngỡ học kỳ này, quan hệ giữa

cô và Trần Tử Hàn sẽ tốt đẹp lên, không ngờ vẫn cứ nửa mặn

nửa nhạt như cũ. Cô tới căn hộ của anh, đợi nguyên một đêm không thấy anh về, hôm sau gọi điện hỏi, anh chỉ nói không để ý tin

nhắn cô gửi. Thế là hai người lại cãi nhau, Vương Y Bối trách

móc Trần Tử Hàn lạnh nhạt với mình, ngay cả tin nhắn cô gửi

cũng không thèm xem, Trần Tử Hàn hết lời giải thích mình bận, không biết cô tới nên mới ở lại công ty cả đêm.

“Vậy bây giờ anh về, em đừng đi đâu nhé!” Anh thỏa hiệp.

“Không cần! Anh cứ tiếp tục làm việc của anh đi.” Tắt máy, Vương Y Bối xách túi rời khỏi nhà Trần Tử Hàn.

Hết lần này tới lần khác như vậy, không cãi nhau trực tiếp thì

cũng khắc khẩu qua điện thoại, dần dần ai cũng thấy mệt mỏi,

chẳng dám gọi điện cho người kia nữa. Hai tháng sau, tình trạng vẫn không khá hơn được chút nào. Một người bạn học tổ chức

sinh nhật, Vương Y Bối bị Uông Thiển Ngữ kéo đi tham dự bằng

được. Đã lâu rồi chưa ra ngoài nên cô liền đồng ý.

Vương Y Bối và Uông Thiển Ngữ dính lấy nhau như hình với bóng, ăn cơm

cũng ngồi cạnh nhau, mọi người ai cũng biết hai cô là một đôi.

Trên lớp, ban cán sự điểm danh chỉ cần nhìn về phía Uông Thiển Ngữ là biết Vương Y Bối có đi học hay không, mấy lần Vương Y

Bối bị đánh dấu trốn học, cô đều cười nói với Uông Thiển

Ngữ: “Cậu hại tớ không ít đâu nhé!”.

Lúc ngồi ăn cơm,

Uông Thiển Ngữ nhỏ giọng hỏi Vương Y Bối về tình hình của

Trần Tử Hàn. Vương Y Bối đáp ngắn gọn “vẫn bình thường” khiến Uông Thiển Ngữ không dám nói thêm gì nữa. Ăn cơm xong, mọi

người kéo nhau tới quán bar có tiếng trong trung tâm thành phố,

ai nấy cũng đều rất hào hứng, Vương Y Bối tỏ ra khá dửng dưng,

thỉnh thoảng câu được câu chăng với Uông Thiển Ngữ.

Quán

bar không khác biệt lắm so với tưởng tượng của Vương Y Bối, chỉ có điều giá rất cao. Mọi người gọi rượu và đồ uống xong mới

hoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thích thú.

Tất cả ngồi quây quanh một bàn, nghĩ ra đủ trò chơi, tuy nhiên cũng không dám quá trớn.

Bầu không khí vui vẻ bao trùm, mọi người đều thấy rất thoải mái.

Một anh chàng không chịu nghe lời khuyên của các bạn, uống rất

nhiều rượu, say đến mức nói năng lung tung. Uông Thiển Ngữ và

Vương Y Bối lại ngồi ngay cạnh anh ta, không khỏi nổi hứng trêu

chọc, giơ tay lên đấm lưng anh ta: “Nào! Đại gia, để tiểu nhân

đấm lưng cho ngài!”.

Chẳng biết say thật hay say giả, anh

chàng kia cũng rất phối hợp mà đáp: “Biểu hiện tốt một chút, đêm nay trở về


XtGem Forum catalog