Polaroid
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325423

Bình chọn: 7.5.00/10/542 lượt.

gười đề nghị đi bar, ngoại trừ công việc ra, Trần Tử Hàn luôn từ chối, giống như lúc nào anh cũng có việc phải làm.

Không ngờ lẩn này anh lại đồng ý đi.

Đám người cùng nhau ra ngoài chơi, nói những chuyện rắc rối mình gặp phải trong công việc, không

ngại bị cười nhạo. Trần Tử Hàn đi cùng mọi người nhưng lại không về

cùng. Anh là kiểu người có chuyện gì cũng thích một mình giải quyết,

không muốn tâm sự với người khác.

Tâm trạng Trần Tử Hàn không

tốt, mặc dù muốn mượn rượu giải sầu nhưng lại không uống nhiều, không

muốn khiến bản thân say xỉn. Anh thật sự không hiểu được vì sao Y Bối

hiện giờ lại thay đổi đến vậy, ngoan cố, ngang ngược, hoàn toàn khác với cô gái ngây thơ, đáng yêu trong lòng anh. Những lúc rảnh rỗi, anh lại

mông lung nghĩ, có lẽ anh biết lý do vì sao mọi chuyện lại biến thành

thế này, anh quá mệt rồi, mệt đến mức không còn sẵn sàng yêu thương,

chiều chuộng tính tình nhỏ mọn, bồng bột của cô ấy nữa rồi.

Anh

thật sự không muốn nhìn thấy cô, lúc nào cũng có một cảm giác phiền muộn khó diễn đạt khiến anh mất đi kiên nhẫn khi đối diện với cô. Thậm chí

chẳng cần biết đúng sai thế nào, anh luôn sẵn sàng gán cho cô cái mác

“vô lý, cố tình gây sự”. Anh cười gượng, uống cạn ly rượu. Hướng Thần

vừa bước vào cửa, nhìn thấy Trần Tử Hàn, nhưng cô không có ý định đi tới chỗ anh. Suy nghĩ của cô rất kỳ lạ, nhiều năm qua cô không ngừng dõi

theo mọi hành động của anh, rồi lại không sẵn lòng biến mình thành nhỏ

mọn mà ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô không từ bỏ được sự kiêu ngạo của bản

thân, cũng không từ bỏ được sự say mê đối với anh, từng bước chân của

anh lúc nào cũng canh cánh trong lòng cô.

Hướng Thần ngồi cách

Trần Tử Hàn không xa không gần, vừa uống rượu vừa quan sát anh. Anh sẽ

chẳng bao giờ biết, cô đã gắng sức bóng gió thăm dò mới biết được anh

đang ở đây, sau đó mặc kệ mọi thứ lập tức chạy tới. Sự kích động ấy bắt

đầu hình thành từ thời cấp ba, thỉnh thoảng những lúc ở một mình, Hướng

Thần lại cảm thấy biết ơn Trần Tử Hàn, anh có thể khiến cô có dũng khí,

khiến cô bị kích động đến vậy.

Trần Tử Hàn bỏ ly rượu xuống, nhíu mày. Bạn bè nói uống rượu xong, bao nhiêu phiền muộn cũng trôi hết,

đúng là dối trá! Chẳng qua chỉ là cách thức tự lừa mình dối người mà

thôi. Anh lắc đầu. Thật sự anh không tìm được đáp án chính xác nào để

khiến mình nhẹ lòng. Cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, có lẽ thời gian sẽ

cho câu trả lời cuối cùng.

Trần Từ Hàn vốn định uống xong ly rượu này rồi rời khỏi quán bar nhưng đúng lúc này lại có người đi tới bắt chuyện.

“Anh một mình uống rượu ở đây có phải đang có tâm trạng không?” Một cô gái

trẻ trung xinh đẹp đứng bên cạnh anh: “Vừa hay em cũng đang buồn, chúng

ta có thể uống cùng nhau. Một người uống rượu là đang mượn rượu giải

sầu, nhưng hai người cùng uống biết đâu có thể vui vẻ hơn!”.

Trần Tử Hàn liếc mắt nhìn đối phương: “Xin lỗi, tôi không phải đang mượn rượu giải sầu”.

Cô gái chợt nhíu mày, cô từng chủ động đến bắt chuyện với nhiều anh chàng

đẹp trai, chẳng có ai từ chối cô, hiện tại không rõ trong lòng có cảm

giác gì. “Những người tìm đến rượu giải sầu vẫn thường không chịu thừa

nhận. Anh có chuyện gì buồn bực có thể nói với em, bạn em nói em rất

biết cách an ủi người khác đấy!”.

“Cảm ơn, tôi không cần người khác an ủi!” Trần Tử Hàn không có lấy một chút hứng thú.

“Anh có diện mạo lạnh lùng, không ngờ ngay cả lời nói cũng vô tình. Nhưng mà không sao, em lại thích kiểu đàn ông vô tình lẫn lạnh lùng như thế!”

“Ồ, vậy thì cô thích hợp xem bộ phim Tứ đại danh bộ.”

“Không ngờ anh chẳng những vừa vô tình vừa lạnh lùng, mà lại còn hài hước nữa!”

Trần Tử Hàn chủ động cầm ly rượu cuối cùng lên, chạm nhẹ vào ly của cô ta:

“Cảm ơn cô cùng tôi uống rượu. Chỉ có điều phụ nữ đi một mình tốt nhất

nên về nhà sớm một chút”. Uống cạn, Trần Tử Hàn cầm áo khoác đứng dậy ra khỏi đó, không quay đầu lại lần nào.

Lục Dĩnh nhìn theo Trần Tử

Hàn rất lâu. Người đàn ông không lưu tình như thế lại khiến cho người ta kiên quyết muốn tiếp cận. Một người bạn của cô đi tới bên cạnh: “Lục

Dĩnh, lần này sức quyến rũ của cậu đã bị khiêu chiến rồi”.

Lục

Dĩnh cười khẽ: “Sức quyến rũ của bản tiểu thư xưa nay không cho phép

người khác hoài nghi! Các cậu cứ đợi đấy, tớ nhất định sẽ tóm được anh

ta cho mà xem”.

Từ lúc Lục Dĩnh đi tới bên cạnh Trần Tử Hàn,

Hướng Thần đã dõi theo hai người họ không chớp mắt, trong lòng nảy sinh

cảm giác ghen ghét Lục Dĩnh. Thế nhưng, cô quên mất, thực ra bản thân cô cũng chẳng khác gì Lục Dĩnh.

Lục Dĩnh tới Quảng Vũ để bàn với

Thân Thiệu An xem nên mua quà gì mừng sinh nhật ông ngoại, đương nhiên

là quà do cô chọn, còn tiền do Thân Thiệu An chi. Khi ra khỏi thang máy, nhìn lướt qua những khuôn mặt xa lạ, cô chợt mở to mắt. Cái gọi là

duyên phận, chính là khi bạn vô tình gặp được người mà bạn đang muốn

gặp.

Lục Dĩnh nhìn không chớp mắt vào bóng người đang bận rộn

kia, hóa ra anh làm việc ở công ty anh họ cô. Mới hôm qua thôi cô vẫn

còn nghĩ nếu không gặp lại anh nữa thì thôi, nhưng nếu gặp được…

Lục Dĩnh vô cùng vui vẻ ti