XtGem Forum catalog
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325300

Bình chọn: 9.00/10/530 lượt.

n đường bên cạnh

công ty anh. Trước tới đây, cô đã sạc pin đầy máy, còn mang theo cả củ

sạc, chuẩn bị tinh thần sẽ phải đợi lâu.

Trần Tử Hàn bận không

ngớt việc, lại còn bị Lục Dĩnh quấn lấy hỏi đông hỏi tây, lúc lấy điện

thoại ra xem mới phát hiện có tin nhắn đến. Anh nhìn chằm chằm cái tên

trên màn hình, hàng lông mày nhíu lại, nhưng cuối cùng không mở tin nhắn kia ra xem. Chiếc di động Nokia kiểu cũ này anh đã dùng từ khi mới vào

đại học, không phải smartphone, chức năng không nhiều, yêu cầu của anh

cũng không cao, chỉ cần nghe gọi, nhắn tin là được. Tin nhắn trên màn

hình nhấp nháy không ngừng, ánh mắt anh tối sầm lại. Coi như chính anh

là người đầu tiên nói ra hai chữ “chia tay” đi, nhưng cũng chỉ là lời

nói mà thôi. Tận sâu trong lòng anh chưa bao giờ nhận định hai người đã

đường ai nấy đi, đã trở thành người xa lạ. Hễ nghĩ tới khả năng đó, anh

lại cảm thấy ngực đau thắt.

“Anh nhìn cái gì mà chăm chú thế?” Lục Dĩnh đi tới bên cạnh Trần Tử Hàn, muốn biết anh đang ngẩn người vì cái gì.

Trần Tử Hàn nhanh chóng cầm lấy điện thoại: “Không có gì”.

Lục Dĩnh trề môi, vẫn mặt dày tiếp tục hỏi Trần Tử Hàn một vài vấn đề. Bình thường dù cô có hỏi anh những câu đơn giản thế nào, anh cũng đều trả

lời hết, thế nhưng hôm nay biểu hiện của anh có vẻ không sẵn lòng. Lục

Dĩnh rõ ràng nhận ra nhưng vẫn quấn lấy anh không rời.

Đợi cô ta

đi rồi, Trần Tử Hàn lúc này không kiềm chế được nữa, mở khóa bàn phím,

quyết định đọc tin nhắn kia. Ngắn gọn mấy chữ, anh chỉ cần liếc qua đã

thấy rõ. Anh nắm chặt di động trong tay, đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ.

Phía đường cái bên kia, bóng dáng cô ngồi thu lu một góc, khiến anh bất

giác cảm thấy cô dường như đã gầy đi rất nhiều.

Anh đứng rất lâu, do dự không biết có nên xuống đó hay không. Nếu xuống, liệu hai người

có tiếp tục cãi vã? Nghĩ tới nghĩ lui, anh nghĩ đến tính cách của cô,

nếu như không đợi được anh, nhất định cô sẽ về một mình.

Trần Tử

Hàn tự nhủ bản thân như thế rồi ép buộc mình tiếp tục làm việc. Thế

nhưng, dù anh có cố gắng tập trung thế nào cũng vẫn mắc lỗi, thậm chí

tâm trạng đi ăn trưa cũng không có.

Đồng nghiệp đi ăn trưa quay

lại, giờ làm việc chiều vẫn chưa tới nên lại ngồi tán gẫu với nhau. Có

người thấy Trần Tử Hàn không đi ăn, quan tâm hỏi thăm anh vài câu, anh

cũng chỉ trả lời qua quýt.

“À, có một người đẹp ngồi mãi ở gần cổng công ty chúng ta không chịu đứng dậy, chẳng rõ là bị cái gì kích thích nữa.”

“Sao ông biết người ta ngồi mãi ở đấy?”

“Lúc sáng xuống dưới đó mua điểm tâm đã thấy cô gái ấy ngồi đấy rồi, giờ đi

ăn trưa về vẫn thấy, chắc chắn là thất tình rồi. Phụ nữ cũng chỉ có

chuyện đó mà thôi!” Người đàn ông vừa nói vừa nhún vai.

“Hiểu rõ quá nhỉ, sao tôi lại thấy hai mắt ông cứ dán vào người ta không rời thế?”

“Người đẹp lại chẳng phải ngắm?”



Trần Tử Hàn nghe đồng nghiệp nói chuyện, không kìm được lại đến bên cửa sổ

nhìn xuống. Anh không chú ý tới mọi người ở đằng sau đã im bặt, ngượng

ngùng nhìn Thân Thiệu An vừa đi tới. Trần Tử Hàn nhìn không rời mắt khỏi bóng dáng kia, bàn tay siết chặt.

Thân Thiệu An lẳng lặng đi đến gần Trần Tử Hàn, đúng lúc anh vừa xoay người lại chuẩn bị xuống dưới

kia thì Thân Thiệu An giữ tay anh lại: “Cậu định xuống đó?”.

Trần Tử Hàn không đáp.

Thân Thiệu An hiểu rõ cô em họ của mình chịu đến công ty làm việc là vì cái

gì. Làm anh của Lục Dĩnh, anh đương nhiên phải suy nghĩ cho cô, huống hồ khó khăn lắm cô mới chịu an phận như vậy.

“Cậu xuống đó rồi mọi

chuyện lại dây dưa mãi không dứt. Đôi khi đàn ông phải dứt khoát mới

khiến phụ nữ hoàn toàn thất vọng, chỉ cần cậu mềm lòng một chút là sẽ

khiến cục diện trở nên bế tắc.”

Trần Tử Hàn lần đầu tiên nổi giận với Thân Thiệu An: “Đó là bởi vì người ngồi dưới kia không phải là bạn gái anh!”.

Thân Thiệu An sửng sốt không nói ra lời, chỉ biết đứng đó nhìn Trần Tử Hàn vội vã rời đi.

Vương Y Bối đã nghe hết ba lượt những bài hát trong điện thoại, suy nghĩ miên man tới những chuyện cô và Trần Tử Hàn đã trải qua khi còn học cấp ba

đến khi cô lên đại học gặp lại anh, rồi quãng thời gian hai người ở

chung. Cuối cùng, cô chợt nhận ra, một chút thời gian ngắn ngủi này

không đủ để cô hồi ức lại tất cả.

Trần Tử Hàn chạy tới gần cô,

dừng lại cách cô ba bước chân rồi chậm rãi bước đến bên cạnh cô. Vương Y Bối dường như có thể cảm nhận được bầu không khí xung quanh sản sinh

luồng sóng khác thường, cô tháo tai nghe xuống, quay đầu lại nhìn anh.

Cô chỉ đơn giản nhìn anh như vậy, không nhào tới anh mà đánh mà mắng như mọi khi.

Trời không quá nắng nhưng cũng đủ khiến khuôn mặt cô đỏ bừng lên. Lòng anh rối ren, mở miệng muốn nói mà không biết nên nói gì.

“Trần Tử Hàn!” Cô buồn bã nhìn anh: “Em không đứng dậy nổi!”.

Bao nhiêu do dự trong lòng Trần Tử Hàn thoáng chốc bị một câu này của cô

xua tan. Giống như vô số lần trong quá khứ cô từng nói: Trần Tử Hàn,

chân em đau… Trần Tử Hàn, em mệt… Trần Tử Hàn, em nhớ anh…

Anh

ngồi xổm trước mặt cô, xoa chân cho cô, bất giác thở dài một tiếng. Anh

đỡ cô đứng dậy, đi được một đoạn, anh hỏi: “