XtGem Forum catalog
Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325413

Bình chọn: 9.00/10/541 lượt.

ết bao!

Suy nghĩ ấy xuất hiện trong đầu cô, khiến toàn bộ máu trong cơ thể cô cũng

phải sôi sục. Cô vẫn lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của anh, nếu anh là của cô, có phải rất tuyệt không? Lục Dĩnh mím môi, cho xe chuyển hướng.

Trong khách sạn xa hoa nhất thành phố, Trần Tử Hàn tỉnh dậy, toàn bộ quần áo

trên người đã bị cởi bỏ. Anh nhíu mày nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy xa

lạ. Anh nhấc cánh tay lên, phát hiện một người phụ nữ đang nằm gối đầu

lên tay mình. Trần Tử Hàn hoảng hốt nhìn Lục Dĩnh không mảnh vải che

thân. Anh rất nhanh định thần lại, đẩy Lục Dĩnh ra khỏi người mình, nhặt quần áo lên và mặc vào.

Lục Dĩnh uể oải vươn vai, nheo mắt nhìn theo Trần Tử Hàn: “Anh tỉnh rồi à?”.

Sắc mặt Trần Tử Hàn rất khó coi, anh không trả lời cô. Lục Dĩnh ngây người, chống một tay nâng đầu dậy: “Hôm qua anh uống nhiều quá, em đưa anh về… Chuyện sau đó, anh hẳn đã rõ” .

Trần Tử Hàn là người lập công,

đương nhiên bị chuốc rượu rất nhiều, đều là đồng nghiệp, anh không tiện

từ chối ai. Anh mặc lại quần áo, mặc kệ bộ dạng khó coi, anh liếc nhìn

Lục Dĩnh. Cô ta chợt rùng mình như bị tạt một chậu nước đá.

Thấy

anh một câu cũng không nói, chuẩn bị đi khỏi đây, Lục Dĩnh chủ động nói: “Anh định cứ thế bỏ đi ư? Chẳng lẽ không định chịu trách nhiệm với

em?”.

Trần Tử Hàn lạnh lùng: “Tôi không biết mình phải chịu trách nhiệm gì với cô cả!”. Dù uống say, dù không nhớ chính xác những chuyện

xảy ra đêm qua, nhưng anh biết rõ, anh sẽ không chạm vào Lục Dĩnh. Đối

với phần lớn đàn ông mà nói, say rượu là chuyện cực kì thống khổ, chỉ sợ không thể yên ổn ngủ một giấc, những lúc như vậy mà làm những chuyện

tốn hao thể lực có lẽ chỉ có cường đạo mà thôi. Anh nhận thấy bản thân

mình không phải loại đàn ông đó.

“Anh… Em thật không ngờ anh là người như vậy!”

Trần Tử Hàn thở dài: “Tôi biết cô là em họ của giám đốc Thân, cũng quý mến

cô với tư cách đồng nghiệp. Nhưng mong cô hiểu rõ, nông nỗi trong giới

hạn nhất định còn có thể được khoan dung, đừng có vượt quá giới hạn ấy,

nhất là chuyện liên quan đến sự trong trắng của bản thân. Chuyện lần này tôi coi như chưa xảy ra, cũng không nói với người khác, mong cô tự biết nên làm gì cho đúng!” .

Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ quá nhiên khác biệt rất lớn. Phụ nữ trong trường hợp này có lẽ sẽ chạy thật xa,

sẽ mắng chửi. Còn với đàn ông, khi bị phụ nữ bày mưu hãm hại, chỉ cần

mọi chuyện không quá ầm ĩ thì sẽ coi như không có vấn đề gì. Huống hồ,

Trần Tử Hàn biết Lục Dĩnh gài bẫy cũng chỉ vì có tình cảm với anh. Anh

thương hại cô, nhưng cái đó không liên quan gì đến tình yêu.

Sắc mặt Lục Dĩnh biến đổi, khóe miệng không ngừng run: “Anh dám chắc không chạm vào người em?”.

“Tôi chắc chắn!”

Đây là ba chữ cuối cùng anh để lại cho Lục Dĩnh.

Lục Dĩnh nằm trên giường, ánh mắt bám theo Trần Tử Hàn cho tới khi bóng anh đã rời khỏi tầm nhìn, tiếng bước chân anh đã mất hẳn. Cô cảm thấy bản

thân thực sự đã hết đường cứu chữa! Trần Tử Hàn nói những lời như thế

với cô nhưng cô chẳng những không tức giận mà trái lại còn bị sự tự tin

của anh làm cho say đắm.

Đêm qua cô dùng mọi cách dụ dỗ anh,

không phải anh không động lòng, chỉ là khi anh tới gần cô, đôi mắt anh

cau lại rồi đột ngột đẩy cô ra. Cô đành phải dùng những lời dối trá vừa

rồi để lừa gạt anh, thế nhưng anh lại vô cùng tự tin nói với cô, hai

người hoàn toàn không xảy ra chuyện gì. Kế hoạch của cô trong mắt anh

thật nực cười, thật ấu trĩ.

Ra khỏi khách sạn, Trần Tử Hàn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nặng nề thở dài.

Vì sao anh tự tin như vậy?

Anh vẫn nhớ lần sinh nhật năm đó, cả cô và anh đều muốn tạo bất ngờ cho đối phương rồi cuối cùng lại thành công dã tràng. Anh quay về trường học,

mời cơm bạn bè, giới thiệu Y Bối sau đó hai người ra ngoài thuê phòng

trọ. Dù thời gian đã trôi qua lâu nhưng anh vẫn nhớ rõ phút giây ấy, sự

mê hoặc của cô đánh một đòn chí mạng vào anh, lúc đó anh vẫn kiềm chế

được, ngay cả chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc. Anh thầm nghĩ, hóa ra

mình thật sự là một người đàn ông chịu đựng cám dỗ giỏi.

Thời

khắc ấy anh còn có thể đè nén bản thân, tôn trọng Y Bối, huống chi bây

giờ năng lực tự kiềm chế của anh còn tốt hơn nhiều, hơn nữa, nằm bên

cạnh anh lại là người phụ nữ mà anh không có hứng thú.

Trần Tử Hàn bất đắc dĩ cười. Chợt nhớ ra vấn đề hiện tại, đêm qua anh không về, không biết Y Bối sẽ làm loạn đến thế nào?

Nhưng ngoài ý muốn chính là, khi anh về tới nhà, Vương Y Bối không hề trách

móc anh, ngược lại, cô còn tỏ ra thông cảm với anh. Trần Tử Hán chủ động nói với cô chuyện công ty tụ tập ra ngoài uống rượu mừng công, vì uống

quá chén nên đồng nghiệp đưa về nhà họ. Anh không đề cập tới Lục Dĩnh,

sợ cô lại miên man suy nghĩ, hơn nữa anh cũng không muốn nhắc tới nữa,

chuyện như vậy dù sao anh cũng cảm thấy khó mở miệng.

Tỉnh dậy sau cơn say, trong người khó chịu. Trần Tử Hán tắm rửa xong liền đi nằm nghỉ.

Bấy giờ Vương Y Bối mới thở dài, không phải cô không để tâm tới chuyện anh

một đêm không về, chỉ là cô chợt nhận ra, tình cảm của hai người đã trở

nên quá đỗi mong manh, vậy nên cô