Old school Swatch Watches
Đừng Vội Nói Lời Yêu

Đừng Vội Nói Lời Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324232

Bình chọn: 7.5.00/10/423 lượt.

iến Thành, tốt nhất anh hãy lập tức dừng xe cho tôi.” .

“Không được, tôi phải kiểm tra tiền…”

Tô Lạc liền cắt lời: “Hôm nay, tôi vốn định nhờ luật sư Châu trả tiền cho anh, là anh ta nhìn thấy anh nên mới gọi. Đây không phải chủ ý của

tôi.”

“Vậy ý định của em là gì?”

“Là không bao giờ gặp lại anh nữa.” Tô Lạc nói thẳng. “Tại sao?” Tiêu Kiến Thành biết rõ còn hỏi.

Tô Lạc hít một hơi thật sâu. “Bởi vì tôi – vô – cùng – ghét anh!”

Lúc nói câu này, Tô Lạc nhìn thẳng về phía trước, nhả từng từ một

cách rõ ràng và chuẩn xác. Sau đó, cô im lặng chờ đợi hành động phanh

gấp xe hoặc là tiếng gầm tức giận của đối phương, nhưng bốn bề vẫn yên

tĩnh, ô tô vẫn chạy bon bon trên đường. Một lúc lâu sau, Tô Lạc không

kìm được, ngoảnh đầu về phía người đàn ông bên cạnh, phát hiện vẻ mặt

anh ta vẫn bình thản như thường lệ.

Anh ta không nghe thấy sao? Hay câu nói của cô không đủ lực sát thương?

Hay là anh ta mặt dày đến mức độ này?

Trong lòng Tô Lạc cảm thấy bất lực. Đúng lúc này, Tiêu Kiến Thành cất giọng điềm tĩnh: “Hoàn toàn có thể lý giải. Loại người như tôi đúng là

vô cùng, vô cùng đáng ghét.”

Giây tiếp theo, ô tô dừng lại bên ngoài một khu chung cư cũ kĩ nào đó. Tô Lạc thở phào nhẹ nhõm, tất cả cuối cùng cũng kết thúc.

Tiêu Kiến Thành đột nhiên rút mấy tờ một trăm tệ trong tập tiền của

Tô Lạc vừa đưa, nhét vào tay cô rồi chỉ ra ngoài cửa. “Em hãy tới quán

nhỏ kia mua hai cây thuốc đắt tiền nhất giúp tôi.”

“Tại sao anh lại bảo tôi đi?” Tô Lạc không hiểu.

“Em hãy chịu khó giúp tôi làm việc này, sau đó, tôi đưa em về nhà,

chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Tôi hứa!” Tiêu Kiến Thành tỏ

thái độ chân thành.

Tô Lạc nghi hoặc xuống xe, đi chầm chậm về tiệm tạp hóa nhỏ ở bên đường. Một ông già đang ngồi ngủ gật ở cửa.

“Bác chủ quán, cho cháu mua hai cây thuốc!” Tô Lạc gọi ông ta.

Ông già không có phản ứng.

“Bác ơi! Bác ơi!” Tô Lạc tiến lại gần, lay người ông ta. Ông già tỉnh dậy, ánh mắt mờ mịt.

“Cháu muốn mua hai cây thuốc lá!”

“Ờ, thuốc loại nào?” Ông già lấy lại tinh thần.

“Loại đắt nhất ấy.”

Ông già đứng dậy, đi ra sau quầy thuốc, ngẫm nghĩ một lúc rồi ngoảnh đầu nói với Tô Lạc: “Cô lấy mấy cây?”

“Hai câ ạ!”

“Chỗ tôi không đủ hai cây, chỉ còn một cây thôi.”

“Vâng, một cây cũng được ạ.” Tô Lạc chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Ông già lấy cây thuốc màu xanh da trời đưa cho cô. “Năm trăm sáu mươi tệ.”

Tô Lạc đưa sáu tờ một trăm tệ, ông già thối lại bốn tờ mười tệ. Khi

quay về xe ô Tô, cô đưa cả thuốc lẫn tiền thừa cho Tiêu Kiến Thành.

Tiêu Kiến Thành hỏi: “Sao chỉ có một cây?”

“Ổng ấy chỉ còn một cây thôi.”

“Em không biết mua loại khác à?”

“Là anh bảo tôi mua loại đắt nhất.” Tô Lạc cảm thấy khó hiểu.

“Hay là em lại đi mua hai cây thuốc khác giúp tôi.” Anh nói.

“Tôi không đi, nếu muốn anh tự đi đi.”

Tiêu Kiến Thành do dự một lát rồi ném cây thuốc ra ghế sau, quay xe

về đường cũ. Tô Lạc không nhịn được, lên tiếng nhắc nhở: “Tôi không biết tại sao anh lại đến tận nơi này mua thuốc, nhưng ở những cửa hàng nhỏ

như vậy, phần lớn đều là thuốc giả.”

“Tôi biết.” Tiêu Kiến Thành nói nhỏ.

“Anh biết sao?” Tô Lạc càng thấy kỳ lạ.

Tiêu Kiến Thành gật đầu. “Tôi tưởng ít nhất ông ấy cũng tích trữ hai, ba cây.”

“Ông ta?” Tô Lạc mù mờ. Cô quay đầu nhưng cửa hàng nhỏ đó đã biến mất khỏi tầm nhìn.

“Sức khỏe của ông ấy thế nào?”

“Chắc bình thường thôi, chỉ có điều tuổi tác đã cao nên ông ấy hơi

chậm chạp.” Tô Lạc không hiểu tại sao anh ta đột nhiên hỏi câu này nhưng vẫn trả lời.

Tiêu Kiến Thành gật đầu, không hỏi gì thêm. Hành vi kỳ quặc của anh ta khiến Tô Lạc bỗng dưng rất tò mò. “Ông ấy là ai vậy?”

Tiêu Kiến Thành lặng thinh.

“Chẳng phải anh không bao giờ thương xót người nghèo sao? Anh nói mình đã nộp thuế đầy đủ rồi còn gì?”

Tiêu Kiến Thành quay sang cô, cuối cùng cũng mở miệng: “Ông ấy không phải người nghèo xa lạ, mà là bố tôi.”

Tô Lạc tưởng mình nghe nhầm. “Ai cơ?”

“Bố tôi.” Tiêu Kiến Thành trả lời một cách khó nhọc.

“Bố anh ư? Tại sao ông ấy lại ở một mình ở nơi đó? Tại sao anh mặc kệ ông ấy? Chẳng phải anh có nhiều tiền hay sao?”

“Bố tôi không cho tôi quan tâm đến ông ấy.”

“Sao có chuyện như vậy chứ? Tôi thấy ông ấy đi lại khó nhọc, còn ngồi ở cửa ngủ gật nữa.”

Kể cả như vậy, ông ấy cũng không cho tôi chăm sóc. Bởi thế nên tôi

mới nhờ em đi mua thuốc. Nếu tôi đi, chắc chắn ông ấy sẽ đuổi tôi ra

ngoài.”

“Tại sao chứ?” Tô Lạc không làm được, tiếp tục truy vấn.

Phía trước có đèn đỏ, ô tô đừng lại, Tiêu Kiến Thành gục đầu xuống vô lăng.

Sau đó, anh ta thở dài, nói nhỏ: “Ông ấy cũng giống em, vô cùng ghét tôi.”

Câu trả lời của anh ta tràn ngập nỗi bi thương và bất lực khiến Tô

Lạc không biết đối đáp thế nào. Người đàn ông này tuy xấu xa nhưng bị bố ruột đoạn tuyệt quan hệ là hiện thực quá tàn khốc.

Tín hiệu đèn xanh bật sáng, Tiêu Kiến Thành ngồi thẳng người, lặng lẽ lái xe về phía trước. Hai người đều im lặng, trong xe vô cùng yên tĩnh. dù nhìn thấy ô tô đã đi qua con đường nhỏ rẽ vào nhà mình nhưng vào

thời khắc này, Tô Lạc bỗng không muốn mở miệng kêu anh t