Duck hunt
Đừng Vội Nói Lời Yêu

Đừng Vội Nói Lời Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323855

Bình chọn: 9.5.00/10/385 lượt.

gì thế?”

Tô Lạc mở mắt, mới phát hiện mình ngủ gật từ lúc nào.

Cô ngẩng đầu, thấy Tiêu Kiến Thành đang đứng cạnh mình. Cô muốn đứng

dậy nhưng do ngồi quá lâu, thân thể cứng đờ nên đành giữ nguyên tư thế,

đáp: “Tôi đợi anh.”

“Đợi tôi làm gì?”

“Muốn tìm anh nói chuyện.”

“Đựợc thôi, em nói đi! Tiêu Kiến Thành cũng tựa vào tường, ngồi xuống cạnh cô.

Ngửi thấy hơi rượu từ người anh, Tô Lạc lên tiếng: “Nếu anh mệt rồi thì nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tính sau.”

“Tôi không sao. Em muốn nói gì thì nói ngay bây giờ đi!”

Hành lang tối om, chỉ có ánh sáng lờ mờ phát ra từ đèn hiệu cứu hỏa.

Tiêu Kiến Thành ngồi trong bóng tối, Tô Lạc chỉ nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng của anh. Cô không nhin rõ vẻ mặt của anh, chỉ thấy chấm đỏ lúc

tỏ lúc mờ ở đầu hành lang, trong lòng mờ mịt.

Đợi một lúc vẫn không thấy Tô Lạc lên tiếng, Tiêu Kiến Thành giục: “Mau nói đi, em định bàn chuyện gì?”

“Anh biết mà.” Tô Lạc lên tiếng.

“Tôi làm sao biết được?”

“Hôm đó, anh bảo tôi không đủ thông minh, không biết chủ dộng mở

miệng, vì vậy, tôi muốn cầu xin anh… Anh có thể giúp người nhà của tôi

không?” Tô Lạc nói lí nhí.

“Bây giờ là xã hội pháp trị, nếu bọn họ vi phạm pháp luật thì nên bị

trừng phạt. Việc khác tôi có thể nghĩ cách nhưng liên quan đến hành vi

phạm tội, tôi không có khả năng.”

“Tôi biết bố mẹ và em trai tôi không đúng, nhưng cũng chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, anh có thể nghĩ cách cứu họ không?”

“Ai bảo chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng? Việc làm của họ khiến dự án bị trì hoãn, ảnh hưởng đến sự ổn định xã hội, hơn nữa còn phải huy động bao nhiêu cơ quan đi thi hành nhiệm vụ, em tưởng không tốn kém hay

sao?”

“Chúng tôi có thể bồi thường.”

“Em định lấy gì bồi thường? Một chút tiền đền bù của nhà em à? Hơn

nữa, dù em muốn bồi thường, người nhà em thà ngồi tù cũng không chịu bỏ

tiền ấy chứ.”

Nghe Tiêu Kiến Thành nói vậy, Tô Lạc hoàn toàn á khẩu.

“Được rồi, em đã nói xong đúng không?” Tiêu Kiến Thành định đứng dậy. “Chưa!” Tô Lạc vội lên tiếng. “Còn gì nữa, em mau nói đi!”

“Dù thế nào, họ cũng là người thân của tôi, tôi không muốn họ bị nhốt vào tù, không muốn họ bị giam giữ dù chỉ một ngày. Tôi tin, người nhà

tôi cũng muốn sớm được thả ra. Trong số những người tôi quen biết, chị

mình anh có thể giúp tôi, vì vậy mong anh, à không, xin anh hãy giúp họ. Chỉ cần có thể giúp đỡ, anh bảo tôi làm gì cũng được.”

Tô Lạc nhìn chằm chằm gương mặt nhìn nghiêng của Tiêu Kiến Thành

trong bóng tối, không biết thái độ của mình đã đủ chân thành hay chưa.

Nhưng một lúc lâu sau, Tiêu Kiến Thành vẫn không trả lời. Cô hồi hộp chờ đợi, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Cuối cùng, Tiêu Kiến Thành lên tiếng: “Làm gì cũng được sao?

“Đúng thế.”

“Em có biết tôi muốn làm gì không?”

“Tùy anh.”

“Thật à?”

“Thật”

“Vậy tối nay em hãy ở cùng tôi.

“Được”

Hai má Tô Lạc nóng ran nhưng cô vẫn cố giữ thái độ bình tĩnh để mỗi câu trả lời đều tỏ ra tự nhiên và nhiệt tình.

Tiêu Kiến Thành cười ha hả một lúc lâu, sau đó đột nhiên cất giọng

lạnh nhạt: “Tô Lạc, mấy ngày nay, bỗng dưng tôi cảm thấy… chuyện này

chẳng thú vị gì cả.”

“Anh nói gì cơ?”

“Tôi đột nhiên mất hứng. Tôi biết, sau khi nói những lời đó với em,

chắc chắn em sẽ cầu xin tôi giúp đỡ, nhưng khi em thật sự làm vậy, tôi

lại thấy rất vô vị.”

“Tôi… Vậy tôi…” Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dữ liệu của Tô Lạc nên cô ấp a ấp úng.

“Em cho rằng tôi là thằng ngốc, hay em nghĩ mình là tiên nữ? Em tùy

tiện nói một câu là tôi sẵn sàng vì em lên núi đao, xuống biển lửa? Nói

thật, đúng là tôi có chút hứng thú khó lý giải đối với em, nhưng đàn ông ấy mà, phụ nữ càng tỏ ra không chịu khuất phục, họ càng muốn chinh

phục. Lẽ nào em cho rằng tôi thiếu đàn bà hay sao? Không biết bao nhiêu

cô gái xinh đẹp, thông minh hơn em, hiểu chuyện hơn em đang đợi điện

thoại của tôi. Bây giờ để cứu người nhà, em mới dùng bản thân giao dịch

với tôi. Thật sự chẳng thú vị gì cả, em có hiểu không?”

Tiêu Kiến Thành đứng dậy, nói tiếp: “Thời gian này, em không có nơi

nào để đi, ở chỗ tôi cũng không thành vấn đề, nhưng chuyện khác thì thôi đi!”

Nghe anh nói vậy, Tô Lạc biết đã không còn hy vọng. Cô lặng lẽ đứng

lên, về phòng thu dọn quần áo và đồ vật tùy thân rồi xách túi đi ra

ngoài.

Thấy Tiêu Kiến Thành vẫn đứng yên một chỗ xem điện thoại Tô Lạc đi đến trước mặt anh, cất giọng chân thành: “Cảm ơn anh!”

Tiêu Kiến Thành nhướng mắt nhìn cô. “Em định đi ngay bây giờ à?”

“Đúng vậy, tôi không làm phiền anh nữa.”

“Tôi có đuổi em đi đâu.”

“Tôi biết”. Tô Lạc gật đầu, quay người rời đi. Nhưng ngẫm nghĩ thế

nào, cô lại dừng bước, ngoảnh đầu nói: “Mấy ngày qua tôi đã suy nghĩ

nghiêm túc. Có lẽ tôi thật sự ngu ngốc, không biết mình đang làm gì. Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”

Ánh đèn từ màn hình điện thoại hắt lên mặt Tiêu Kiến Thành nhưng Tô

Lạc không nhìn ra bất cứ biểu hiện nào ở trên đó. Kỳ thực, cô cũng chẳng biết mình muốn biểu đạt điều gì, chỉ nở nụ cười một cách khó nhọc.

“Thật ngại quá, người nghèo thường chẳng có chí hướng gì cả.”

Sau khi thốt ra câu này, nước mắt cuối cùng cũn