Insane
Đừng Vội Nói Lời Yêu

Đừng Vội Nói Lời Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323844

Bình chọn: 9.00/10/384 lượt.

g trào khỏi khóe mi Tô Lạc, may mà cô đang ở trong bóng tối. Cô nhanh chóng quay người, đi

nhanh về phía thang máy, vào trong, bấm nút xuống tầng một. Con số hiển

thị ở bên trên nhảy không ngừng, cô ngước nhìn, nước mắt chảy giàn giụa

xuống gò má.

Thang máy đột nhiên dừng lại ở lưng chừng. Bảng hiển thị cố định ở

con số “chín” một lúc lâu. Tô Lạc thử mở cửa mà không được, bấm các tầng khác nhưng vẫn bất động, xem ra thang máy bị trục trặc, cô liền bấm nút báo động khẩn cấp, từ loa vọng ra tiếng chuông nhưng chẳng có ai trả

lời. Bây giờ là nửa đêm, có lẽ nhân viên trực ban đã đi nghỉ nên không

người nào nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.

Tô Lạc đứng tụa vào tường thang máy, nhìn cánh cửa khép chặt, cảm

thấy hoàn toàn bất lực. Trong đầu cô chợt vụt qua một ý nghĩ, nếu thang

máy rơi xuống cũng chẳng sao, có lẽ sẽ được bồi thường một khoản tiền

lớn. Bây giờ, liệu cô có nên viết di chúc, để lại một nửa khoản tiền cho bố mẹ, nửa, còn lại quyên góp cho quỹ từ thiện hay không?… Nghĩ đến

đây, nước mắt lại chảy đài, cô ngồi xổm xuống góc thang máy, ôm mặt khóc nức nở.

Không biết bao lâu sau, thang máy cuối cùng cũng khởi động, tiếp tục

chạy xuống dưới. Tô Lạc đứng dậy, dùng tay áo lau sạch nước mắt.

Cuối cùng cũng xuống đến tầng một, cánh cửa thang máy từ từ mở ra.

Tiêu Kiến Thành đứng ngay ở bên ngoài không đợi cửa mở hết, anh đã sải

bước dài đi vào trong, lại bấm tầng trên cùng và đập mạnh vào nút đóng

cửa.

Tô Lạc đứng sau lưng anh, vừa bất ngờ vừa ngượng ngập.

“Xin lỗi tôi phải đi bây giờ.” Tô Lạc nói. “Em định đi đâu?” Tiêu Kiến Thành hỏi.

Tô Lạc không trả lời.

Lúc này, thang máy bắt đầu di chuyển lên trên. Tiêu Kiến Thành châm

một điếu thuốc lá, rít mạnh vài hơi. Dù chỉ nhìn thấy bóng lưng người

đàn ông nhưng Tô Lạc dường như có thể cảm nhận được sự phẫn nộ từ nội

tâm của anh.

Đúng là phẫn nộ, nhưng tại sao anh lại có tâm tình này, Tô Lạc không hiểu nổi.

Một lúc sau, cửa thang máy mở ra, hai người lại quay về tầng trên

cùng của tòa nhà. Tiêu Kiến Thành chẳng nói chẳng rằng, kéo Tô Lạc ra

khỏi thang máy. Khi cánh cửa khép lại, hai người lại chìm vào trong tối. Tô Lạc chỉ có thể nhìn thấy đầu thuốc lá lập lòe trên tay anh, mùi

thuốc dần lan tỏa khắp nơi.

“Tôi đã thay đổi ý định. Tôi đồng ý giúp em.” Tiêu Kiến Thành cuối cùng cũng lên tiếng.

“Anh không cần nhắc đến chuyện này nữa.” Tô Lạc đáp.

“Tại sao?”

“Thôi khỏi. Nếu tôi không quen biết anh, tất cả những chuyện này vẫn

sẽ xảy ra. Người nhà tôi có số phận của mình, tôi cũng có vận mệnh của

tôi, không liên quan đến anh.”

Nếu em không quen biết tôi ư?” Tiêu Kiến Thành lặp lại câu nói của

cô. “Làm gì có chuyện đó? Tô Lạc, tôi nói cho em biết, tôi chính là vận

mệnh của em.”

Tiêu Kiến Thành đột nhiên ném mẩu thuốc lá xuống đất rồi ôm vai Tô

Lạc. Giây tiếp theo, anh cúi xuống hôn cô dùng sức đè vào môi cô. Tô Lạc giãy giụa theo bản năng nhưng đời nào anh chịu buông tha. Anh càng ôm

chặt cô vào lòng, ngấu nghiến đôi môi cô.

Thân thể của Tiêu Kiến Thành ấm nóng, đồng thời tỏa ra mùi rượu lẫn

mùi thuốc lá khiến Tô Lạc bất chợt nhớ đến thuở ấu thơ. Lúc đó, gia đình cô còn êm ấm, bố mẹ vẫn sống cùng nhau. Bố cô thường uống rượu trong

bữa ăn hay ngồi hút thuốc ở ngoài sân. Ông bế cô đặt lên đầu gối, hôn

lên má cô. Vào giây phút này, Tô Lạc bỗng không muốn phản kháng nữa,

ngược lại, cô giơ hai tay ôm Tiêu Kiến Thành. Người đàn ông này tuy cay

nghiệt và vô lại, buồn vui thất thuờng nhưng dù sao cũng là một chỗ dựa, tốt hơn bóng đêm vô cùng vô tận.

Dần dần, Tiêu Kiến Thành rời khỏi đôi môi Tô Lạc, bắt đầu hôn lên

tóc, tai, cổ cô, thậm chí di chuyển xuống ngực cô. Sau đó, anh bế ngang

người Tô Lạc, đi thẳng vào phòng, đặt cô xuống giường. Anh cởi quần áo

của cô một cách thô lỗ sau đó anh đè cô xuống dưới thân, đốt cháy cô,

dường như muôn hòa tan cô vào thân thể mình.

Đầu óc Tô Lạc trở nên hỗn loạn, cô chỉ cảm thấy thế giới xoay tròn,

trời đất đảo điên, xung quanh chỉ tồn tại một người, người đó thở dốc,

không ngừng gọi tên cô. Một cảm giác đau đớn kịch liệt như muốn xé nát

thân thể dội tới vừa định hét lên một tiếng, cô liền bị anh dùng miệng

chặn lại. Anh vừa hôn vừa tiến sâu vào, đến mức cô cảm thấy mình như nát tan, linh hồn phiêu tán.

Tô Lạc lại nằm mơ thấy mình đang leo núi, đường núi bùn lầy, hai bên

đều là cành lá đầy gai nhọn. Do đường trơn ướt nên cô thường xuyên bị

trượt chân, không còn cách nào khác, chỉ có thể túm lấy cành cây ở bên

đường. Gai đâm vào da thịt nhói đau, máu không ngừng nhỏ xuống. Cuối

cùng cô cũng leo lên đỉnh núi, Dương Nhuệ đang đợi cô. Ánh nắng chiếu

xuống gương mặt hai người.

Dương Nhuệ gọi tên cô: “Tô Lạc, anh gọi điện cho em, tại sao em không nghe máy?”

“Em có nghe thấy gì đâu?”

“Anh gọi cho em suốt. Anh có chuyện muốn nói với em…”

“Anh muốn nói gì?”

“Em mau nghe máy đi, anh sẽ nói trong điện thoại.”

“Nhưng em chẳng nghe thấy gì cả, điện thoại của em đâu rồi?” Tô Lạc ngó quanh tìm kiếm.

Cuối cùng nghe thấy tiếng chuông, cô lập tức mở mắt, mò di động trên tủ đầu giờng. Người ở đầ