
gần như làm người ta hoa mắt, hơn nữa, lần đầu
tiên, Sở Dĩnh giống như thấy được hai chữ ở trong mắt của anh, nghiêm
túc.
Sở Dĩnh thật sự có chút bị mê hoặc ở trong ánh mắt như vậy, chỉ tiếc chỉ cần một cái chớp mắt, cô liền tỉnh táo lại, người đàn ông này là Chu Tự Hàn! Việc xấu trước kia loang lổ thật sự khiến người ta mệt mỏi, trong
từ điển của anh tại sao có thể có nghiêm túc, huống chi là đối với cô.
Mê hoặc trong mắt Sở Dĩnh biến mất không còn một mống trong nháy mắt,
thay vào đó châm chọc: "Ồ! Khiến Chu tổng nổi danh khắp thiên hạ thích,
tôi nên kích động tạ chủ long ân sao?"
"Cái người phụ nữ này. . . . . ." Chu Tự Hàn giữ chặt cằm của cô, cúi
gần, châm chọc trong mắt cô nàng này, làm anh cảm thấy tức giận khác
thường, vừa cúi đầu giữ chặt cái miệng nhỏ nhắn này, hung hăng hôn cô.
Sở Dĩnh cũng không muốn biểu diễn ở dưới lầu nhà mình, một lát nữa để
cho hàng xóm nhìn thấy cái gì rồi đi nói lung tung trong khu, nắm quả
đấm đấm anh hai cái, vô dụng, bị anh giữ chặt cổ tay, gắt gao đè ở trên
cửa xe, hôn ác hơn, đây cũng không thể coi là hôn, quả thật giống như dã thú một dạng, gặm cắn xé rách.
Trong miệng bắt đầu tràn ngập mùi vị gỉ sắt nhàn nhạt, Sở Dĩnh đoán môi
của mình nhất định bị người đàn ông này cắn rách, có chút đau đớn chua
xót, nhưng người đàn ông này còn chưa có ý nghĩ buông cô ra, ngược lại
dùng cả thân thể dínhvào cô, bàn tay cũng bắt đầu có ý xấu, sờ tới ngang hông của cô, lôi kéo khóa kéo trên quần bò Sở Dĩnh, ý ở chỗ này liền
muốn gì kia. . . . . .
Sở Dĩnh bị anh hôn đến mức đại não có chút thiếu dưỡng khí, chóng mặt
không ngừng, nhưng căn bản lý trí vẫn còn nữa, Chu Tự Hàn không biết
xấu hổ, cô còn phải thở, nhấc chân, uốn gối, hướng về phía chỗ hiểm của
Chu Tự Hàn mà đá một cái.
Chu Tự Hàn gần như lập tức buông Sở Dĩnh ra, khom người che đáy quần,
xoay tròn tại chỗ mấy vòng, Sở Dĩnh nhìn bộ dáng kia của Chu Tự Hàn, đau cũng có chút dữ tợn rồi, sợ anh thật sự điên lên, mở cửa xe đi vào chỗ
ngồi, nhìn chằm chằm Chu Tự Hàn qua cửa kính xe, sống chết cũng không
chịu mở cửa.
Chu Tự Hàn chậm chạp đi tới, nhìn dáng vẻ Sở Dĩnh vừa sợ lại vừa mâu
thuẫnv, nói không ra tư vị gì trong lòng cả, anh có thể xử lí cô thế nào hả? Thời gian tới đây dài như vậy, anh động tới một đầu ngón tay của cô sao, gõ cửa kính xe, tức giận: "Em chạy cái gì? Anh còn có thể ăn em
hả, mở cửa."
Sở Dĩnh hơi cân nhắc một tí xem lời này của anh là thật hay giả, suy
nghĩ một chút mặc dù người này vô sỉ, thật sự là không có tiền lệ đánh
phụ nữ, chính là không phân biệt được thời gian địa điểm, làm tình.
Sở Dĩnh mở khóa xe ra, chuyển qua ghế tay lái phụ một bên, Chu Tự Hàn
lên xe ngồi xuống, còn đau rên một tiếng, nói thầm trong lòng, lần này
cô nàng này có đủ ngoan độc rồi, nghiêng đầu liếc cô một cái, Sở Dĩnh
lập tức nhích lại gần phía bên kia: "Việc này cũng không nên oán trách
tôi, ai cho anh phát tình làm loạn ở trên đường cái?"
Chu Tự Hàn liếc cô một cái: " Phát tình cái gì, đó là anh không kìm hãm
được có được hay không, thật sự đá tàn người đàn ông của mình, cho em
tốt một chút, đi, về nhà."
Đoạn đường này Sở Dĩnh nhìn lén Chu Tự Hàn đến mấy lần, lúc người đàn
ông này vừa mới hôn cô, tuyệt đối không tốt, cô có thể cảm thấy lệ khí
tản ra trên người anh, chỉ có điều sau đó giống như biến mất.
Vào cửa, Sở Dĩnh vừa định đi lên, Chu Tự Hàn níu cô lại một phen, đắn đo một lát rồi mở miệng: "Sở Dĩnh, cha em. . . . . ." Chu Tự Hàn vừa mới
nói câu đầu, Sở Dĩnh liền cảm giác choáng váng, xoay người lại nhìn anh, trong mắt tràn đầy tức giận: "Chu Tự Hàn anh điều tra tôi sao? Anh muốn biết cái gì? Muốn biết cha tôi là tham quan, hay là muốn biết Lăng Chu. . . . . ." "Lăng Chu, Lăng Chu, trong đầu em trừ hắn ta ra, còn có
người khác sao? Sở Dĩnh, Chu Tự Hàn anh nhẫn nại cũng có giới hạn, hiện
tại liền nói cho em biết, em muốn nhớ thương hắn ta cũng không thể nhớ
thương, trừ phi anh chết, nếu không cả đời này em đều là người của anh." Chu Tự Hàn cũng không đè ép được ngọn lửa đố kị này nữa, liền vèo vèo
bốc lên.
Sở Dĩnh nhìn anh thật lâu, lạnh lùng nói: "Chu Tự Hàn, anh cảm thấy hai
chúng ta như vậy có ý nghĩa sao?" Chu Tự Hàn hừ một tiếng, rất ngây thơ trả lời một câu: "Không có ý nghĩa thì em cũng là của anh, không có
liên quan gì với tên tiểu tử họ Lăng kia, còn nữa, Sở Dĩnh, căn bản anh
không muốn hỏi em chuyện về Lăng Chu, chỉ là anh cảm thấy, sự kiện của
cha em kia có chút kỳ lạ, em có cần thiết như mèo bị dẫm đuôi không, đây càng lộ ra em đang chột dạ."
Sở Dĩnh lại không cảm kích chút nào: "Chu Tự Hàn trong lòng của chính
anh rõ ràng nhất, tại sao điều tra tôi, đừng có bày ra một bộ mặt Thượng Đế, Sở Dĩnh tôi không cần anh phải rủ lòng thương xót." Hất anh ra, lên tầng đóng cửa lại, tựa vào trên cửa, Sở Dĩnh bụm mặt ngồi chồm hổm trên mặt đất, việc của cha bị Chu Tự Hàn vạch trần trước mặt, liền giống như mở ra một vết thương bên ngoài nhìn như vảy kết nhưng bên trong vẫn còn chảy mủ, những chuyện kia, những người đó là người Sở Dĩnh không muốn
biết rõ nhất, khô