
là tìm người nào liều mạng đi.
Chu Tự Hàn thật sự bị chọc tức, cũng không biết mình rơi vào nông nỗi
này như thế nào rồi, anh biết Sở Dĩnh không thích anh, không yêu anh,
không vui khi đi theo anh, nhưng anh lại thích cô, trừ khi vừa bắt đầu
dùng thủ đoạn uy hiếp cô quay về, sau này anh cũng thật sự muốn móc tim
móc phổi cho cô.
Cô nói trong lúc qua lại với cô không thể đụng vào người phụ nữ khác,
anh lại thật sự không có đụng, mặc dù khi vừa bắt đầu có chút kỳ cục,
nhưng bây giờ cũng muốn thay đổi, coi chừng bảo bối nhà anh một cái
không còn kém. Truyện chỉ post duy nhất tại *******************.
Đã nói mặc dù người phụ nữ này lạnh lùng, cũng có tâm chứ, không, không
đúng, Sở Dĩnh không thể không có tâm, trong lòng của cô tràn đầình bóng
một người đàn ông, Lăng Chu, con mẹ nó Lăng Chu, cái gì đều là giả, đây
mới là thật, cô quên bản thân mình, trong lúc cô mang bệnh mơ mơ màng
màng thì nỉ non gọi tên, một xu quan hệ cô và Chu Tự Hàn cũng không có,
cô luôn tập trung nghĩ về một người là Lăng Chu, thậm chí cô còn từng có đứa bé của Lăng Chu, đây quả thực là chuyện mà Chu Tự Hàn không cách
nào chịu được nhất.
Suy đoán của anh hoàn toàn chính xác, Lăng Chu và cô đâu chỉ đơn giản là người tình cũ như vậy, hai người nói yêu thương từ trung học cơ sở, nói chuyện chính là sáu năm, tất cả lần đầu tiên của Sở Dĩnh, từ thân đến
tâm tất cả đều cho Lăng Chu, Sở Dĩnh bên người anh lúc này, chính là vỏ bọc đã bị đào rỗng, cô vô tâm vô tình, cô vĩnh viễn cũng sẽ không yêu
anh, vĩnh viễn. . . . . .
Hai chữ này làm Chu Tự Hàn không nhịn được phát rét khắp cả người, từ
khi sinh tới giờ, lần đầu anh cảm thấy có đồ vật không phải anh muốn là
có thể thao túng được, cho dù nắm ở trong tay, cũng không thấy chính là
của anh, mẹ nó anh thật uất ức. Truyện chỉ post duy nhất tại
*******************.
Chu Tự Hàn lái xe ra khỏi nội thành, theo đường núi, trực tiếp lái đến
đỉnh, nhảy xuống xe, tựa vào trên nắp động cơ xe hút thuốc lá, Chu Tự
Hàn cảm thấy, mình uất ức nhất còn không phải là bị Sở Dĩnh cho lừa gạt
rồi, về sau bị cô lừa gạt, còn do không tự chủ yêu thương cô.
Trước kia khi Sở Cảnh Sơn chưa có xảy ra việc gì, Sở Dĩnh sinh ra lớn
lên đều là thuận buồm xuôi gió, gia đình như vậy, chỉ có một đứa con gái là cô, có thể không cưng chiều sao, từ tấm hình cô chụp lúc học trung
học là có thể nhìn ra, khi đó Sở Dĩnh có bao nhiêu vui vẻ, Chu Tự Hàn
cũng có chút không dám nghĩ đến, về sau cha cô gặp chuyện không may, Sở
Dĩnh phải chịu đựng bao nhiêu áp lực rồi, từ thiên chi kiêu nữ trở thành con gái tham quan, đây không phải là từ giàu đến nghèo, từ cao tới thấp đơn giản như vậy, lòng người dễ thay đổi, nhân tình lạnh ấm, bỏ đá
xuống giếng, lúc ấy, cô còn là một cô gái mới ngoài hai mươi tuổi, rốt
cuộc gắng gượng trôi qua như thế nào, Chu Tự Hàn vừa nghĩ liền không
nhịn được đau lòng, cô ấy lừa gạt anh như vậy, anh còn đau lòng, còn có
uất ức hơn so nơi này à.
Chu Tự Hàn dập tắt tàn thuốc, tâm tình đã hơi bình phục một chút, lý trí bắt đầu có trật tự để tỉnh táo phân tích, giống như anh trai anh nói,
quên đi, chết cũng không thể nào, nếu không thể quên đi, thì phải tìm
cách, để cho cô quên tên Lăng Chu đó đi, biện pháp tốt nhất chính là lật lại vụ án của cha cô, để cho cô biết rõ, cha cô chính là do cha của
Lăng Chu làm hại, thù giết cha không đội trời chung, anh cũng không tin, cô còn có thể nhớ thương tiểu tử họ Lăng kia như vậy, chỉ là chuyện này có chút khó làm, phải làm sao để không lưu lại dấu vết. Truyện chỉ post duy nhất tại *******************.
Chu Tự Hàn trầm ngâm hồi lâu, chợt nhớ tới một người quan trọng, Trần Tư Yến, người phụ nữ này là mấu chốt, xem ra tên tiểu tử họ Lăng kia cũng
không nghĩ ra, cha hắn nhìn nghiêm chỉnh thế, còn có một tình nhân trong bóng tối như vậy, huống hồ, bây giờ người phụ nữ này còn muốn vào nhà
Kiến Quốc, mẹ nó đúng là tai họa.
Suy nghĩ rõ, Chu Tự Hàn đè ép lửa giận trong lòng, lái xe trực tiếp đi
tới dưới nhà Sở Dĩnh, xuống lầu dưới phát cái trong tin nanh ngắn đi:
"Cho em năm phút đồng hồ để xuống đây cho anh, dám không xuống, anh liền đi lên, coi như gặp cha mẹ vợ trước thời hạn rồi. Kể từ khi Sở Dĩnh và Chu Tự Hàn ở chung một chỗ, chỉ có thể về nhà một
lần vào chủ nhật, cho nên Sở Dĩnh quý trọng thời gian ở chung với mẹ
hơn, Sở Dĩnh vô cùng may mắn khi mẹ cô là một người mẹ sáng suốt, biết
lúc nào thì nên giả bộ hồ đồ, ví dụ như chuyện của cô và Chu Tự Hàn, bên ngoài cũng la hét ầm ĩ thành ra như vậy rồi, làm sao giấu giếm được mẹ
cô, coi như ban đầu khi cô chuyển đến chỗ của Chu Tự Hàn, mẹ cô cũng chỉ nói một câu: "Dĩnh Nhi, mẹ hy vọng nhất chính là con vui vẻ, trừ chuyện này, mẹ không muốn qua cái khác, con đứa nhỏ này suy nghĩ rất nặng nề,
có lúc phải học buông tha một chút xem, có lẽ sẽ có một vùng trời đất
khác."
Sở Dĩnh cảm thấy mẹ của cô là một người thông minh, có thể chú ý đến cảm xúc nhỏ bé mẫn cảm nhất trong lòng cô, đã nhiều năm như vậy, hầu như mẹ rất ít khi đề cập tới những chuyện kia, giống như cố ý tránh.
Sở Dĩnh ngồi