
m trước này, làm giả hồ
sơ, nếu thật sự là ông ta làm, người này chính là kẻ bại hoại không hơn
không kém, nếu người như vậy còn có thể danh chính ngôn thuận yên ổn
ngồi ở chức vị cao, mới thật sự là chuyện làm người ta sợ."
Thủ
trưởng Chu trừng mắt liếc anh một cái: "Con tạm thời không phải bênh
vực, lão nhị, con nói thật với ta, làm những việc này chính là vì nha
đầu nhà họ Sở kia phải có hay không?"
Chu Tự Hàn cũng không che
giấu, gật đầu một cái: "Bởi vì Lăng Thủ Chính, năm đó bảo bối nhà con
phải chịu tội lớn kia đi, bây giờ con suy nghĩ một chút cũng đủ đau lòng rồi, không ngờ ông ta khi dễ bảo bối của con như thế, con đánh trở lại
lại không được, đây là đạo lý nhà ai, nếu Lăng lão đầu sớm quản lý đứa
con trai này, nào có chuyện này, cũng đỡ phải gây họa cho bảo bối nhà
con."
Chu Tự Hàn một câu bảo bối hai câu cũng bảo bối, nói mà hai vợ chồng thủ trưởng Chu đều nổi da gà, Chu phu nhân mở miệng nói: "Con
đã để ý như vậy, ngày nào đó mang cô ấy tới nhà chơi để cho mẹ và cha
con gặp mặt." Truyện chỉ post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn.
Thủ trưởng Chu cũng thật tò mò người có thể làm cho lão nhị ngang ngược
biến thành buồn nôn như vậy, tudinhhuong&ddlqd đến tột cùng là thần
thánh phương nào, gật đầu một cái trực tiếp hạ lệnh: "Mẹ con nói rất
đúng, cũng đừng tìm ngày nào đó, ngay sáng mai mang cô ấy tới đây, ta
xem xét, nếu là qua mắt của ta, tùy con làm thế nào, nếu là một người
phụ nữ không đứng đắn trở về cho ta, tự con nghĩ cách mà xử lí."
Chu Tự Hàn từ trong nhà ra ngoài, quay đầu lại cười đối với anh trai nói:
"Cũng không phải là người ngoài, anh còn tiễn em hả?" Chu Tự Hoành không khỏi liếc anh một cái: "Bớt đắc ý ở trước mặt anh đi, nhưng anh nói cho cậu, người sau lưng Lăng Thủ Chính kia, cậu cẩn thận một chút, đừng để
sau này lật thuyền trong mương, chưa cho bảo bối nhà cậu chơi nổi, đã để cho mình đi vào rồi."
Chu Tự Hàn gật đầu một cái: "Em đoán cuối
cùng người này khẳng định bị ép đến tức nước vỡ bờ, yên tâm, em sớm đề
phòng một chiêu này của lão hồ ly rồi." Chu Tự Hoành cũng biết, chớ nhìn lão nhị bình thường cà lơ phất phơ, nếu thật sự muốn làm một chuyện,
không ai ngăn nổi, so âm hiểm tàn nhẫn, đúng là Lăng Thủ Chính chưa chắc hơn được anh, tudinhhuong&ddlqd nhưng người này chỉ sợ có nhược
điểm, mặc dù trước kia Chu Tự Hàn có thể làm xằng làm bậy, đó là bởi vì
không có nhược điểm, nói trắng ra là, nếu không có người để quan tâm,
nhưng bây giờ không được, hiện tại anh quan tâm tới Sở Dĩnh, mặc dù Chu
Tự Hoành đoán không ra đã tới trình độ nào, nhưng rất rõ ràng, lúc này
phách vương nhà anh gây chuyện không tốt thật tài.
Đoạn đường Chu Tự Hàn trở về biệt thự này, đều suy nghĩ, làm sao có thể để cho bảo bối nhà anh đồng ý trở về đại viện một chuyến với anh, chuyện như vậy đặt
trên người khác thật sự không xem là chuyện lớn, nhưng đặt vào trên
người anh và Sở Dĩnh cũng có chút khó làm.
Chu Tự Hàn vừa vào
cửa, chỉ thấy Sở Dĩnh đứng ở trên khung cửa, đỏ mắt mắt chờ anh đâu rồi, anh cởi áo khoác tới đưa cho cô, Sở Dĩnh nhận lấy đi để qua một bên,
động tác thuần thục vô cùng, như vợ hiền dịu ngoan hiểu chuyện, Chu Tự
Hàn đau xót trong lòng, ôm cô hôn một cái: "Ăn cơm chưa?" Truyện chỉ
post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn.
Sở Dĩnh lắc đầu một cái,
cô chưa ăn được, mặc dù chưa từng nhìn thấy cha mẹ của Chu Tự Hàn, nhưng biết chuyện Chu Tự Hàn làm, thực sự có chút trái với lệ thường, Sở Dĩnh có biết chuyện trong giới chính trị, bất kể người có bối cảnh hiển hách thế nào, tudinhhuong&ddlqd cũng phải có một người chống đỡ ở đó, đó là một mạng lưới quan hệ khổng lồ, cho dù là nhà họ Chu cũng phải bận
tâm đến những việc này, năm đó cha Sở Dĩnh bị mọi người đẩy ngã, không
phải là bởi vì sau lưng không có núi dựa sao?
Sở Dĩnh chưa bao
giờ nghĩ tới Chu Tự Hàn sẽ nhúng tay lật lại vụ án vì cha cô, nói một
cách thẳng thừng, mình là người nào của anh chứ? Sở Dĩnh cũng có chút
không hiểu nổi Chu Tự Hàn, không thể nghi ngờ, điều này khiến Sở Dĩnh
rung động sau đó là rất cảm động, nhưng cùng với đó lại có chút áy náy,
về phần áy náy cái gì, Sở Dĩnh suy nghĩ một đêm cũng không hiểu.
Chu Tự Hàn lôi kéo tay của cô vào phòng ăn, Sở Dĩnh vội nói: "Em bảo dì
giúp việc về rồi, em không đói bụng." "Không đói bụng thì em không ăn hả ? Tiếp tục như vậy thì sẽ không tốt cho sức khỏe." Chu Tự Hàn quở trách cô mấy câu, gọi điện thoại, để cho nhà hàng của nhà họ Chu đưa đồ ăn
tới đây.
Để điện thoại xuống thấy Sở Dĩnh còn nhìn mình chằm
chằm, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng không yên, không khỏi nở nụ cười:
"Thế nào? Lo lắng anh bị ông cụ đánh một trận hả? Khoan hãy nói, khi còn bé từng bị ông cụ nhà anh đánh nhiều nên quen rồi."
Lần đầu tiên Sở Dĩnh nghe anh nói chuyện lúc nhỏ, còn không khỏi châm chọc: " Đánh
nhiều như vậy, còn như bây giờ, có thể thấy được ông cụ nhà anh xuống
tay không đủ hung ác tàn nhẫn, căn bản không giáo dục anh tốt." Truyện
chỉ post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn.
Chu Tự Hàn ngồi vào
trên ghế, ôm cô ngồi ở trên chân mình, bấm mặt của c