
uần áo, còn có điện
thoại di động, vỏ điện thoại cái gì, một chút cũng không cảm thấy loại
hành vi này đối với một người đàn ông bôn ba như anh mà nói, có bao
nhiêu quỷ dị, mỗi ngày làm không biết mệt, làm cho hiện tại cô đứng ở
chỗ này, Sở Dĩnh cũng dâng lên một loại ảo giác, hai người quả thật
giống như vợ chồng son vừa mới kết hôn trở về nhà chồng.
Chu Tự Hàn đem cô xoay qua, để cho cô đối mặt mình, đang cầm mặt của cô
xem kỹ mấy giây, bỗng nhiên nói: "Thì ra là bảo bối nhà anh cũng sẽ khẩn trương, yên tâm, đây không phải là cô dâu xấu xí gặp mặt cha mẹ chồng,
lại nói, em cũng không xấu xí thì sợ cái gì chứ?"
Sở Dĩnh không khỏi liếc anh một cái: "Cái đó, cha mẹ anh. . . . . ."
Chợt ý thức được hai tay mình trống trơn, lần đầu gặp mặt không khỏi
thất lễ: "Chu Tự Hàn, không phải là tôi nên mua chút trái cây hay gì đó. . . . . ."
Chu Tự Hàn nở nụ cười, ôm cô hôn một cái: "Cái gì cũng đều không cần
mua, em tới là được rồi, nhưng em là người đầu tiên anh mang về nhà,
đoán chừng mẹ anh còn khẩn trương hơn so với em." Chu Tự Hàn lôi kéo tay của cô đi vào.
Sở Dĩnh hơi quan sát một lần, trong đình viện có một vườn hoa nhỏ, hôm
nay chính là cuối mùa thu, bóng cây che phủ ở bên trong, trong vườn hoa
chỉ có vài cây thu hải đường cùng mấy bồn hoa cúc bên cạnh, nở vừa đúng
lúc, cũng làm cho cô nhớ tới trước kia cũng có vườn hoa nhỏ trong nhà ở
tỉnh G, mỗi ngày giờ cô tan học trở về, liền nhìn thấy mẹ bận rộn xới
đất bón phân ở trong vườn hoa, bây giờ nghĩ lại, giống như đã là chuyện
rất xa xưa.
Chu Tự Hàn dắt tay của cô vào trong nhà, vừa đổi dép xong ngẩng đầu liền đụng vào một con ngươi đôi đen rắng rõ ràng, một cô gái tương đối xinh
đẹp xinh đẹp, trong mắt to không che giấu hiếu kỳ và hưng phấn chút nào, tuổi cũng không lớn, Sở Dĩnh đoán chừng, khẳng định nhỏ hơn nhiều so
với mình, đây là người nào? Chẳng lẽ Chu Tự Hàn còn có một em gái. . . . . .
Không đợi cô nữa đoán, cô gái đó đã rất hưng phấn xoay chung quanh cô
một vòng: "Thật sự là Thanh Liên ! Người thật còn xinh đẹp hơn so với
trên phim điện ảnh, tôi là người ái mộ của cô, tôi tên là Hứa Hựu An, cô có thể gọi tôi là An An, cha mẹ chồng tôi đều gọi như vậy. . . . . ."
Cái miệng nhỏ nhắn giống như cây đậu một dạng, càng nói Sở Dĩnh càng mơ
hồ.
Chỉ là rất nhanh Sở Dĩnh cũng biết đây là ai, bởi vì thân sau Hứa Hựu An nhiều hơn một đôi bàn tay, đem cô nhéo tới: "An An, lần đầu tiên Sở
tiểu thư tới, em như vậy, về sau lại dọa sợ người ta, xin lỗi, vợ tôi
rất thích cô, cho nên có chút vô cùng hưng phấn. Xin chào, tôi là Chu Tự Hoành, anh trai của Tự Hàn."
Lão đại nhà họ Chu, nhìn lưng anh thẳng tắp, cùng nghiêm cẩn hiện ra bên ngoài này, cũng biết là người quân nhân chuyên nghiệp, nói thật, hai
anh em này dáng dấp thật giống nhau, nhưng phong cách lại hoàn toàn trái ngược, Chu Tự Hàn vừa nhìn chính là người tà ác thích làm phản, cùng
anh trai anh một thân chính khí, hoàn toàn ngược lại.
Chu Tự Hàn đưa tay ôm ở trên eo cô: "Bảo bối, nhìn trai đẹp thấy choáng
sao? Anh ấy không vô lại, nhưng vẫn kém chút nữa so với anh, quan trọng
nhất là anh ấy có tính yêu thích trẻ con, chỉ thích nữ sinh nhỏ tuổi, em xem chị dâu anh sẽ biết."
"Chu Tự Hàn ai là nữ sinh nhỏ tuổi, tôi là chị dâu của cậu." Chu Tự Hàn
khoát khoát tay: "Ai nói không phải, nhưng chị không soi gương sao, rõ
ràng còn chưa có lớn lên." Nói xong, cũng không quản Hứa Hựu An tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, lôi kéo Sở Dĩnh đi vào trong phòng
khách.
Chu Tự Hoành buồn cười vỗ vỗ mặt vợ mình đang tức giận, cũng đừng trách
Tự Hàn càng ngày càng thích nhạo báng Hựu An, sinh đứa bé xong, khuôn
mặt nhỏ nhắn càng mềm mại hơn, cộng thêm giữ lại một đầu con nít, nhìn
qua không khác biệt lắm so với nữ sinh nhỏ tuổi, nhưng mà anh cũng không dám nói, cúi đầu ở bên tai vợ mình nói thầm một câu: "Vợ à, em đừng
nhìn hiện tại Tự Hàn hài lòng, về sau em lại kết thân với vợ của nó, có
lúc nó sẽ kinh ngạc thôi." Ánh mắt Hứa Hựu An sáng lên, vụt sáng hai
cái, bước nhanh đi tới.
Chu phu nhân càng nhìn Sở Dĩnh càng hài lòng, dáng dấp cũng không cần
nói, không xinh đẹp cũng không thể làm ngôi sao, nhưng rất khác những
người phụ nữ nhiều son dầy phấn kia, rất sạch sẽ, trên mặt chỉ sử dụng
đồ trang sức trang nhã, phần phong cách trên người này tương đối đặc
biệt, cử chỉ hào phóng đúng mức, so với phụ nữ bên cạnh lão nhị, quả
thực là khác biệt một trời một vực.
Chu phu nhân hết sức hài lòng, nháy mắt với thủ trưởng nghiêm túc ở đối
diện, Chu thủ trưởng nhẹ nhàng tằng hắng một cái, thái độ cố gắng mềm
một chút, bởi vì quá cố ý, cho nên giống như có chút cổ quái.
Chu Tự Hàn trợn mắt một cái nhẫn tâm châm chọc: "Ông cụ ngài vẫn nên duy trì vẻ mặt bình thường thôi, nhìn như vậy thật sự rất hù dọa người."
Chu thủ trưởng trừng mắt: "Chỉ con nói nhiều, người nào đó, tiểu Sở sao, uống trà uống trà đi." Khóe miệng Sở Dĩnh có chút co rút ra, nhìn Chu
Tự Hàn một cái, tuần này nhị lão nhà anh có phải quá hiền hoà hay không, một chút dáng vẻ cũng không có.
Vốn là Sở Dĩnh còn muốn,