XtGem Forum catalog
Đuổi Tình Yêu Đi

Đuổi Tình Yêu Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323670

Bình chọn: 7.00/10/367 lượt.

bốn phía, với thời gian sáu năm, xem ra nơi này vẫn hơi doạ người, so với trước kia gần như không thay đổi gì, giống như

thời gian chưa từng trôi qua.

Đây là ổ của Lăng Chu và Sở Dĩnh lúc bọn anh lên đại học, mặc dù là một

tòa nhà cũ, nhưng gần trường học, từ khi vừa mới bắt đầu thuê đến khi

trang trí, toàn bộ hành trình Trương Phàn và Lưu Giai đều đi theo, nhưng không có tham dự, khi đó Lăng Chu và Sở Dĩnh đang yêu đương cuồng

nhiệt, giống như tất cả cặp đôi khác, đối với việc nắm giữ một nơi thuộc về mình, nhiệt tình tăng lên cao, như tẩu hỏa nhập ma một dạng, dù là

một trang trí nhỏ, một chiếc đũa trong phòng bếp, hai người cũng muốn

cùng nhau chọn một lần.

Sau đó, nơi này căn bản thành cứ điểm của bốn người, về sau hai người

lại chia tay, Trương Phàn còn tưởng rằng Lăng Chu trả lại nhà rồi, thế

nhưng không ngờ anh ấy lại mua nơi này, xem chừng anh là thiên tài mới

có thể tìm tới nơi này, bởi vì hôm nay tình cờ gặp được tiểu sư muội

cùng trường, nói với anh có thấy qua Lăng Chu ở gần đây.

Khi bọn anh ở trường học Lăng Chu tương đối nổi tiếng, phải nói, anh ấy

và Sở Dĩnh đều đã từng là người rất nổi tiếng, cho dù bọn họ tốt nghiệp

đã lâu, ở trong mắt rất nhiều sư đệ sư muội, vẫn là nhân vật truyền kỳ

như cũ, cho nên tương đối chú ý.

Trương Phàn thử đến tìm, không ngờ anh ấy thật sự ở nơi này, thật ra thì Trương Phàn có thể hiểu được Lăng Chu, từ trước đến bây giờ, trong lòng Lăng Chu từ đầu đến cuối cũng không có quên được Sở Dĩnh, anh ấy vẫn

tồn tại hi vọng, nhưng, nếu như việc cha anh ấy hại cha của Sở Dĩnh là

thật, như vậy ai cũng biết, đời này hai người tuyệt đối là không thể nào rồi, dù sao cũng là người Trung Quốc, thù giết cha không đội trời

chung, chỉ biết nếu hiện tại hai người chưa chia tay, chuyện này xảy ra, cũng không thể không chia tay, tình yêu cũng không phải vạn năng, chiến thắng tất cả mọi việc, chỉ tồn tại trong sách, cùng thực tế không có

một xu quan hệ.

Nhưng Trương Phàn cảm thấy, Lăng Chu nên đối mặt, nếu chuyện này đã xảy

ra, trốn tránh cũng không phải biện pháp giải quyết, bị Trương Phàn đoạt chai rượu, Lăng Chu lại đi lấy một chai khác ở trên bàn, lại bị Trương

Phàn đoạt đi, ném qua một bên, níu lấy cổ áo của anh (LC) quơ quơ: "Lăng Chu cậu tỉnh táo một chút cho tôi, cậu có phải đàn ông hay không, giống như nói phải có trách nhiệm, chuyện cha cậu còn chưa có kết luận cuối

cùng, nói không chừng liền là hiểu lầm."

Lăng Chu chợt cười, cười hơi châm chọc: "Trương Phàn, lời này ngay cả

chính cậu cũng không tin đi! Có phải cậu cũng cảm thấy mình thật đáng

buồn hay không, năm đó thời điểm Dĩnh Nhi khó khăn như vậy, mình lại đi

ra nước ngoài, mà tất cả việc này đều là kiệt tác của cha mình, mẹ nó

mình còn luôn hận Dĩnh Nhi nhiều năm như vậy, Chu Tự Hàn đó nói không

sai, mình còn có mặt mũi gì mà đi tìm cô ấy, mình đi đối mặt với cô ấy

như thế nào, mình luôn miệng nói tình yêu, chính mình cũng cảm thấy

không còn mặt mũi nào, thậm chí không có cách nào đem việc của cha mình

nói thẳng thắn với Dĩnh Nhi, mình còn đê tiện hi vọng chuyện này vĩnh

viễn ẩn giấu đi, mình như vậy, cậu cảm thấy xứng làm một người đàn ông

à?"

Trương Phàn thở dài: "Lăng Chu, trừ Sở Dĩnh, cậu còn có dì mà, tim dì

không tốt, lúc này đang ở trong bệnh viện. . . . . ." Cuối cùng Lăng Chu bị Trương Phàn túm đi bệnh viện.

Lăng Chu còn chưa có đẩy cửa phòng bệnh ra, chỉ nghe thấy tiếng của mẹ

anh: "Đã qua đã nhiều năm như vậy, bây giờ còn lật nợ cũ cái gì, để cho

ông cụ nói chuyện với nhà họ Chu bên kia, chuyện này còn có thể không

qua sao, không phải cũng có người của ông cụ ở ủy ban kỷ luật bên kia

hả?"

Tiếp theo Lăng Chu nghe thấy tiếng của bác cả Lăng Thủ Nghĩa: "Cô nói

đơn giản vậy, nhưng đâu có dễ dàng như vậy, không phải là ông cụ chưa

nói chuyện với nhà họ Chu bên kia, ngược lại hôm kia có nhả ra chút ý

tứ, hôm qua thêm một chút nữa, lão đầu nhà họ Chu này, câu chuyện vừa

biến chuyển một cái liền đảo về hướng Sở Cảnh Sơn bên kia, nghe khẩu khí kia là thật sự muốn thành thông gia với Sở Cảnh Sơn, mở miệng là một

tiếng tiểu Sở, thật sự coi là người trong nhà rồi, cô cũng biết từ trước đến giờ nhà họ Chu bao che cho con, nếu như Chu lão nhị thật sự có tâm

cưới nha đầu nhà họ Sở kia, chuyện của Thủ Chính như vậy thì một chút cơ hội cũng bị mất."

Tiếp theo đó là thanh âm rất bén nhọn mẹ anh: "Nha đầu đê tiện Sở Dĩnh

này, giống mẹ cô ta một dạng, cũng chỉ biết đi câu dẫn đàn ông mà thôi,

còn không phải là bị con ta chơi còn dư lại hàng, Chu lão nhị lượm lại

cái giày rách này còn coi như bảo bối..."

Lăng Chu cũng nghe không nổi nữa, chưa bao giờ biết mẹ anh cay nghiệt

như thế, hơn nữa còn chửi bới Sở Dĩnh, anh thật sự không còn cách nào

nhịn được, Lăng Chu đẩy cửa ra liền đi đi vào.

Chu Đại Lam nhìn thấy anh liền bắt đầu oán giận: "Con nhìn một chút xem

con thành kiểu gì rồi, ban ngày thì uống say, đến cơ quan cũng không

thấy bóng dáng con, vào lúc này rồi, trong lòng con còn vấn vương tiện

nha đầu Sở Dĩnh đó phải không, con có biết hay không, chính là cô ta hại