The Soda Pop
Đuổi Tình Yêu Đi

Đuổi Tình Yêu Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323600

Bình chọn: 9.5.00/10/360 lượt.

húc! Hạnh phúc có

trăm ngàn chủng loại dáng vẻ, oanh oanh liệt liệt là hạnh phúc, nhàn

nhạt như nước giống như Lưu Giai và Trương Phàn cũng là hạnh phúc, chợt

Sở Dĩnh có chút hâm mộ Lưu Giai.

Lưu Giai phất tay một cái trước mắt cô: "Sững sờ cái gì vậy? Chỉ là lời

nói trong lòng, Chu Tự Hàn nhà cậu thật là âm hiểm, chỉ bằng tính tình

kia, thật sự là mình cũng không tin, vì chính nghĩa lật lại bản án cho

cha cậu cái gì chứ, nói trắng ra là, chính là biết việc của cậu và Lăng

Chu trong quá khứ, trong lòng không qua được thôi! Thay đổi biện pháp

can thiệp vào, không phải là sợ cậu và Lăng Chu nối lại tình cũ sao,

hiện tại thì tốt rồi, đời này cậu và Lăng Chu cũng không thể có chuyện

rồi, trong lòng anh ta chưa chắc đã sảng khoái."

Lông mày Sở Dĩnh cau lại, đừng nói Lưu Giai còn hiểu rất rõ Chu Tự Hàn,

Sở Dĩnh cũng biết người đàn ông kia sẽ không làm chuyện uổng phí hơi

sức, hành hạ như thế chính là vì cái này, dục vọng độc chiếm trong lòng

anh về điểm này bành trướng thật sự rất biến thái.

Lưu Giai tò mò quan sát cô một hồi: "Chu bá vương này cũng động đao động thương, võ trang đầy đủ rồi, cậu có tính toán gì không hả?" Sở Dĩnh

sửng sốt: "Tính toán gì cơ?" Lưu Giai liếc mắt: "Ngu hả? Chính là lĩnh

giấy kết hôn thôi! Cũng giày vò tới mức này rồi, đừng nói với mình, hai

ngươi vẫn còn giống như trước kia đấy."

Sở Dĩnh lắc đầu bật cười: " Làm sao mình có thể kết hôn với anh ấy được? Giai Giai đời này mình không muốn kết hôn, biết không, sợ, rất sợ, mình đã từng lấy tình yêu thủy chung của ba mẹ làm ví dụ, nhưng mấy chục

năm gần nhau thì cũng có lúc không nhịn được hấp dẫn, cha mình còn như

vậy, cậu cảm thấy, Chu Tự Hàn có khả năng sống cùng một người phụ nữ cả

đời sao?"

Lưu Giai nghiêm túc suy tư một hồi lâu rồi lắc đầu một cái: "Nói thật,

mình cũng cảm thấy không có khả năng, chỉ là cũng không chắc cậu chính

là người sau cùng đó, mình cảm thấy, đừng nhìn bình thường Chu bá vương rất ngang ngược, nhưng đến cạnh cậu cũng coi như phục tùng, không, nói

chính xác thì cậu chính là khắc tinh của anh ta, thôi, mình mặc kệ

chuyện của hai ngươi, cũng không cần biết, ăn cơm, ăn cơm, lấp đầy bụng

mới là chính sự."

Thời điểm ngồi ăn cơm chung, bốn người không hẹn mà cùng nhớ lại quá

khứ, giống như quay ngược lại thời gian, trước kia lúc bốn người ăn cơm, Lăng Chu và Sở Dĩnh là một đôi, luôn là ngọt ngào ở cùng nhau, vừa ăn

vừa nhìn Trương Phàn và Lưu Giai cãi vả ở đối diện, hoặc là dứt khoát ai cũng không rõ để ý người nào, nhưng bây giờ vừa đúng trái ngược lại.

Hiển nhiên hai người Lưu Giai và Trương Phàn vẫn còn ở thời kỳ trăng

mật, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra một loại cảm giác ngọt ngào, mà Sở

Dĩnh và Lăng Chu lại ngồi rất xa, hai người một câu nói cũng không nói,

không biết nên nói gì, không khí kì quái mà lúng túng.

Trương Phàn nhẹ nhàng tằng hắng một cái đánh vỡ yên lặng: "Hôm nay vừa

đúng lúc hai người các cậu cũng ở nơi này, cũng coi như chính thức thông báo một tiếng, rốt cuộc sau mười hai năm mình và Giai Giai quen biết,

xem vừa mắt rồi, cũng không uổng công các cậu giảng hòa cho bọn mình

nhiều năm như vậy, mặc kệ có bao nhiêu chuyện, chúng ta vẫn là bạn học,

bạn bè, tri kỷ, những năm tháng thanh xuân kia, vĩnh viễn sẽ không biến

mất, cạn chén."

Sở Dĩnh và Lăng Chu không hẹn mà cùng giơ chén lên, những lời này là

Trương Phàn nói cho bọn họ nghe, hai người rất rõ ràng, mới vừa uống một ly đi xuống, điện thoại của Sở Dĩnh liền vang lên.

Lưu Giai không khỏi kinh ngạc đập một tiếng: "Không phải là Chu bá vương nhà cậu tìm chứ? Ngàn vạn lần đừng nói ở chỗ này! Mình không đắc tội

nổi với anh ta, hơn nữa. . . . . ." Lưu Giai quét mắt qua Lăng Chu, nói thầm trong lòng, máu ghen của Chu Tự Hàn này rất lớn, biết cô sắp xếp

cho Sở Dĩnh và Lăng Chu ở cùng một nơi, còn không chém chết tươi cô.

Sở Dĩnh tức giận trợn mắt nhìn Lưu Giai một cái, lấy điện thoại di động

ra nhìn một chút, đúng là Chu Tự Hàn, đứng lên đi tới bên cửa sổ nhận:

"Làm gì vậy hả?"

Lăng Chu kinh ngạc nhìn Sở Dĩnh nghe điện thoại bên cửa sổ, sắc mặt

không nhịn được có chút trắng, tin tưởng không có người thứ hai hiểu rõ

những động tác nhỏ của Sở Dĩnh đại biểu cho cái gì hơn anh, đây đã từng

là việc anh thích nhất.

Điện thoại di động dính vào bên tai, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ,

một cái tay khác vô ý thức viết chữ ở trên kính, chân phải nâng lên ma

sát sàn nhà từng phát từng phát một, trước kia anh thường cầm điện

thoại di động len lén mở cửa đi vào, sau đó liền đứng phía sau nhìn cô

nói điện thoại, anh thích động tác, giọng nói lúc cô nói chuyện điện

thoại, yếu ớt lại lệ thuộc vào, nhưng bây giờ người ở bên kia điện thoại cũng không phải là anh. "Em đang ở đâu vậy?" Chu Tự Hàn liền trực tiếp hỏi chỗ, vừa rồi gọi điện thoại về nhà, dì giúp việc nói Sở Dĩnh đi ra ngoài, không biết là đi

dạo phố hay là về thăm nhà rồi. Sở Dĩnh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đang còn sớm, hình như anh rất rãnh rỗi.

Buổi sáng dậy sớm, Chu Tự Hàn liền kì kèo mè nheo không muốn ra khỏi

cửa, ôm cô nói: