
ánh mắt Lăng Chu đi theo bóng dáng của Sở
Dĩnh biến mất ở nơi cửa chính, thật lâu cũng thu hồi không trở lại.
Gặp lại, đâu còn có thời điểm gặp lại, hiện tại chuyện Lăng Chu hối hận
nhất, chính là sáu năm trước anh đi như thế nào, làm sao lại tin lý do
của Sở Dĩnh, rời khỏi cô, nếu như khi đó anh chưa rời khỏi đây, nếu như
có thể trở lại sáu năm trước thì tốt biết bao nhiêu, có lẽ anh còn có
thể đấu tranh với vận mệnh, hiện tại thế nào, thậm chí một câu giữ cô
lại anh cũng nói không ra miệng được, trên thực tế, đối mặt với cô ấy,
một chữ anh cũng nói không ra được, lòng tràn đầy áy náy, gần như lấp
đầy tất cả cảm xúc, cuộc đời và tình yêu của anh, cũng giống như là một
hồi mộng hư ảo, mặc kệ trong mộng rất náo nhiệt, tỉnh mộng, anh mới biết mình không có gì cả.
Sở Dĩnh vừa mới đi ra khỏi chung cư, xe của Chu Tự Hàn đã đến, thắng gấp một cái dừng ở bên người cô, Sở Dĩnh mở cửa xe ngồi xuống, mặt Chu Tự
Hàn đen thui, quét mắt phía sau cô: "Thế nào? Sợ anh đánh anh ta, nên
không dám ra sao?"
Sở Dĩnh hít một hơi sâu, vẫn kiên nhẫn giải thích một câu: "Bọn em chỉ
là ngẫu nhiên gặp gỡ, Trương Phàn và Lưu Giai tốt lắm, anh ấy đi theo
Trương Phàn tới."
"Mẹ nó, ít nói với anh những chuyện thối rữa này đi, về sau cũng đừng
tiếp xúc với Lưu Giai nữa, còn phải dẫn mối cho em rồi." Mặt Sở Dĩnh
liền biến sắc: "Ở trong lòng anh em vẫn là kỹ nữ có đúng hay không, chỉ
cần thân mật với đàn ông một chút thì anh coi là như vậy."
Chu Tự Hàn hơi phiền não gẩy gẩy tóc: "Sở Dĩnh, em đừng làm kẻ ác cáo
trạng trước! Anh nói em là kỹ nữ sao, không phải là chính em tự nói lên
sao, Lăng Chu này là người đàn ông bình thường ư, anh ta là mối tình đầu của em, người tình cũ, tình yêu của hai người, kinh động trời đất đến
quỷ thần cũng sợ, nói chuyện sáu năm, chia tay sáu năm, tổng cộng mười
hai năm, trong lòng em từng có người khác sao, mẹ nó không phải chỉ có
một mình tiểu tử kia sao, mười hai năm, năm nay em mới 28 tuổi, lại dùng mười hai năm yêu một người đàn ông, em nói em không nhớ thương, ai tin
chứ, không chừng trong lòng em vui mừng đến thế nào rồi, có thể gặp mặt, lại không chịu đi, nếu không phải là anh gọi điện thoại cho em, ai biết kế tiếp các người sẽ làm gì chứ?"
Ánh mắt Sở Dĩnh lạnh lùng nhìn anh thật lâu, quay đầu đi chỗ khác nhìn
ngoài cửa sổ, người đàn ông này chỉ cần ngã xuống trước sổ sách, lại
không thể giải thích hợp lý: "Con mẹ nó em nói với anh đi, đừng ở đây
giả bộ câm với anh, cho là tính khí của lão tử tốt, thích làm gì thì
làm, để anh thu thập em một chút, cũng không rõ ai đẹp mắt."
"Dừng xe!"Sở Dĩnh cũng không nhịn nổi nữa, quát to một tiếng, đưa tay
túm vô lăng, xe đánh nghiêng một cái rồi dừng ở trên đường, Sở Dĩnh mở
cửa xe xuống ngay, xuống xe, đầu cũng hướng về sau mà chạy, làm lỗ mũi
Chu Tự Hàn thiếu chút nữa tức điên rồi, không ngờ cô phạm sai lầm như
thế mà tính khí còn lớn hơn so với mình, nói vài lời cũng không nghe
được.
Chu Tự Hàn nói lầm bầm rồi đem xe dừng vào ven đường, cũng không quản
nữa, đuổi theo kéo Sở Dĩnh lại: "Em còn lý luận nữa, em muốn chạy về nơi đó hả?"Em đi nơi đó thì sao nào, anh cũng đã đoán được em theo Lăng
Chu còn do nửa người dưới, em không thể để cho anh thất vọng được, nên
trở về tìm anh ấy tiếp tục." Sở Dĩnh thật sự bị tên khốn này chọc tức,
người nào chứ! Một chút chuyện nhỏ thôi cũng nổi máu ghen điên cuồng
lên.
"Em dám sao?" Chân mày Chu Tự Hàn dựng đứng lên, sắc mặt giống như muốn
giết người, đáng tiếc Sở Dĩnh không sợ anh"Sao em lại không dám chứ, con mẹ nó anh là gì của em vậy? Anh quản em sao, em muốn lên giường với
Lăng Chu, cũng là chuyện của em, cũng không có quan hệ gì với anh cả."
Cái miệng nhỏ nhắn của Sở Dĩnh vô cùng sắc bén, như một con dao sắc.
Mắt Chu Tự Hàn trầm xuống, tiến lên vác Sở Dĩnh ở trên vai, mặc cho Sở
Dĩnh vừa đánh vừa đá cũng không buông ra, đến bên cạnh xe, ném cô vào
trong xe, lên xe, đạp cần ga, xe vèo một cái xông ra ngoài.
Sở Dĩnh vội vàng bắt được tay vịn, mới miễn cưỡng không bị dập đầu máu
chảy, tốc độ xe rất nhanh, từ đường Thượng Hoàn trực tiếp ra khỏi nội
thành, vừa bắt đầu Sở Dĩnh còn tưởng rằng phải về nhà rồi, tỉnh táo lại
suy nghĩ một chút, cũng có chút mất mặt, trước mặt bao nhiêu người mà
vẫn còn gây gổ ở trên đường, nếu không phải bị Chu Tự Hàn chọc cho tức
giận, cô cũng sẽ không có hành động ấu trĩ như thế.
Vào lúc này Chu Tự Hàn cũng không nói chuyện, gương mặt lại cụp xuống,
giống như ai thiếu anh một khoản nợ, Sở Dĩnh càng không muốn quan tâm
đến anh, hờn dỗi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn ngoài cửa sổ, nhất thời
trong xe tương đối an tĩnh.
Chờ xe qua trạm thu phí, Sở Dĩnh mới phát hiện đã lên đường cao tốc, đây không phải đường về nhà, nhịn nửa ngày vẫn phải mở miệng: "Anh muốn đi
đâu vậy?" Chu Tự Hàn nhìn cũng chưa từng nhìn cô, hừ một tiếng: "Đi tìm
chết, để em về sau khỏi hồng hạnh xuất tường cho anh, làm anh tức chết,
hiện tại hai chúng ta liền dứt khoát đi chết thôi."
Sở Dĩnh ngạc nhiên, nét mặt người đàn ông này một chút cũng không giống
như nói