80s toys - Atari. I still have
Đuổi Tình Yêu Đi

Đuổi Tình Yêu Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323483

Bình chọn: 10.00/10/348 lượt.

"Nếu không thì nghỉ ngơi một ngày đi." Lúc ấy Sở Dĩnh

phụ họa: "Được! Dù sao cũng là công ty của anh, tùy tiện đi, anh không

đến Tinh Huy, em cũng không chết đói." Bị người đàn ông nhỏ mọn, tính

toán trả thù gặm nửa ngày, nói cô không có tim không có phổi không biết

đau lòng cho người đàn ông của mình, cuối cùng vẫn không tình nguyện mà

đi đến công ty, vào lúc này khẳng định còn khó chịu đấy.

Sở Dĩnh cảm thấy, có lúc người đàn ông này thật sự rất ngây thơ, trong

đầu vòng vo mấy vòng, Sở Dĩnh vẫn quyết định nói thật, người đàn ông này quá tà ác, về sau nếu biết cô nói dối anh, không chừng sẽ giày vò như

thế nào đây: "Ăn cơm!"

Chu Tự Hàn lập tức hỏi: "Với ai?" "Giai Giai, còn có thể là ai nữa ?" Sở Dĩnh tức giận, chuyện cứ đúng dịp như vậy, vào đúng lúc này, điện thoại di động của Lăng Chu vang lên, một tiếng lại một tiếng.

"Lăng Chu, cậu sững sờ cái gì vậy, nhanh nghe điện thoại đi!" Trương

Phàn nhìn không được, đây là cái quái gì, sợ gì chứ, một đám làm như kẻ

trộm .

Những lời này của Trương Phàn không nhỏ, trực tiếp truyền đến trong lỗ

tai Chu Tự Hàn, hai chữ Lăng Chu này, đây tuyệt đối là từ ngữ nhạy cảm

với Chu Tự Hàn, anh làm nhiều chuyện như vậy không phải vì đem Lăng Chu

từ trong lòng bảo bối nhà anh ra ngoài sao, không ngờ, ở sau lưng anh,

hai người lại cấu kết trắng trợn như thế.

Lửa ghen trong lòng bốc lên, vèo vèo thẳng lên đỉnh đầu: "Sở Dĩnh, con

mẹ nó em ăn cơm ở nơi nào hả, cùng Giai Giai, còn có người tình cũ của

em, được lắm! Hiện tại học được cách lừa gạt anh, thế nào, em quên cha

anh ta hại gia đình em như thế nào rồi hả, cái người này trí nhớ đủ kém, còn nữa, vừa thấy người tình cũ, ngay cả kẻ thù giết cha là ai cũng

quên luôn, em khó chịu như vậy hả?"

Sở Dĩnh ghét nhất điểm này của Chu Tự Hàn, một khi gây gổ liền không che đậy miệng, một dãy từ ngữ thô tục bắn ra ngoài: "Chu Tự Hàn, miệng anh sạch sẽ một chút." Sở Dĩnh còn cố ý nhỏ giọng, ngược lại càng gợi lên

hỏa khí của Chu Tự Hàn hơn.

"Sạch sẽ cái rắm, em cõng lão tử trèo tường, còn ngại miệng lão tử không sạch sẽ, mau nói đi, chỗ đó ở đâu?" Chu Tự Hàn vừa nghe cô nói, cục tức lại càng không thông ra ngoài, không ngờ anh cũng không biết dùng người như thế.

Sở Dĩnh sợ anh không dứt, vẫn nói thật: " Chỗ đó cái gì chứ, là nhà Giai Giai đấy." Mới vừa nói xong, điện thoại bên kia rắc rắc liền đặt xuống, tâm trí Giai Giai cũng nhanh chóng căng lên, sợ sẽ gặp phải điều gì đó, nói thật, cô thật sự sợ Chu Tự Hàn, đừng nhìn mặt người ở bên ngoài,

bản chất chính là một tên khốn kiếp, hơn nữa ở trước mặt Sở Dĩnh, ghen

quả thật không thể nói lý.

Nhớ tới Trương Phàn vừa mới gọi Lăng Chu khơi lên chuyện, không khỏi oán giận anh: "Sao không đợi lát nữa hãy gọi hả, có phải việc quan trọng gì đâu, đây không phải là gây chuyện sao?”

Với tính khí của Trương Phàn này, lập tức liền phản bác lại, đứng lên

một cái: "Cũng không phải là việc xấu xa gì, sao phải lén lén lút lút

chứ, bạn học cũ quang minh chính đại ăn bữa cơm thì sao, em sợ cái gì

hả? Bình thường không phải là em rất lợi hại với anh ư, sao đến lúc này

liền sợ hãi như vậy hả?."

Lưu Giai nghe anh nói cái này, trừng mắt cũng nổi giận: "Em lợi hại với

anh cái gì hả, em sợ, em sợ anh ta, đó là cha mẹ, áo cơm của em, em

không có công việc, anh nuôi em hả?”

"Anh nuôi em thì sao, cũng không phải là không nuôi nổi, không phải sợ ở dưới mắt người khác, từ chức, sáng mai từ chức cho anh, anh đi với em."

Lưu Giai sững sờ, tiếp theo cười một chuỗi rồi nhào tới, hơi sức quá

lớn, trực tiếp đẩy Trương Phàn ngã trên sô pha: "Anh nói thật à?" Trương Phàn sờ sờ chỗ bị thương ngang lưng, nhíu nhíu mày: "Lưu Giai, về sau

có thể giảm bớt sức lực hay không, ngày nào đó chồng em thật sự bị em đè chết mất, em không có chỗ mà khóc đâu."

Lưu Giai vội vàng vuốt vuốt eo cho anh: "Được, được, về sau nhất định em sẽ dịu dàng, nhất định sẽ dịu dàng." Sở Dĩnh cảm thấy, chuyện này phát

triển thật là quỷ dị, ngay cả biên kịch nổi tiếng nhất, cũng không viết

ra được tình tiết như vậy, chấn động lên xuống quá lớn, nhất thời làm

cho người ta có chút không chịu nổi.

Chỉ là, cũng may Giai Giai và Trương Phàn cuối cùng đã nở hoa kết trái

rồi, cô và Lăng Chu đâu rồi, âm thầm thở dài một tiếng, tương cứu trong

lúc hoạn nạn không bằng muốn quên giang hồ đi!

Sở Dĩnh tới lấy túi, vỗ vỗ Lưu Giai đang dính chung một chỗ với Trương

Phàn, còn không lưu tình châm chọc: "Giai Giai, không phải mới vừa rồi

cậu còn nói muốn tiếp cận sao, vào lúc này vừa nghe Trương Phàn muốn kết hôn với cậu, lại say mê cuồng nhiệt liền nhào qua như vậy, đủ mất thể

diện đó!"

Giai Giai hừ một tiếng, cũng hào phóng: "Cậu cũng biết chúng ta là gái ế chỉ hận không thể gả đi, thật không dễ dàng gì mà có một người đàn ông

nói muốn cưới, nếu còn làm bộ làm tịch, không phải là mình tự gây khó dễ cho bản thân sao? Được rồi, cậu đi nhanh đi! Lát nữa Chu bá vương đến,

sẽ đập nhà mình, thật sự thành vui quá hóa buồn rồi."

Sở Dĩnh gật đầu một cái, nhìn Lăng Chu một lát, nhỏ giọng nói một câu:

"Hẹn gặp lại." Xoay người đi,