
gơi, cô gọi điện thoại qua cho cậu, đại khái nói chuyện ngày mai mình và San San muốn đi về phía nam một chút.
Nhạc Nam Thần để điện thoại di động, xuống liếc nhìn em gái trên ban
công ngoài cửa sổ, ông đẩy cửa đi ra ngoài: "Thu Mạn, có một chuyện anh
và Dĩnh Nhi vẫn không biết nên nói cho em như thế nào, năm đó Lăng Thủ
Chính lấy trộm trứng của em rồi làm thụ tinh trong ống nghiệm ở nước
ngoài, sinh con gái."
Nhạc Thu Mạn khiếp sợ nhìn ông thật lâu, mới chậm rãi nói: "Anh nói em
còn có một đứa con gái sao?" Nhạc Nam Thần gật đầu một cái: " Nhỏ hơn
Dĩnh Nhi rất nhiều, năm nay mười bảy tuổi rồi, l:q:đ con bé mới tới
thành phố B, đang ở chỗ của Dĩnh Nhi, con bé muốn gặp em, ý của em như
thế nào đây?"
Nhạc Thu Mạn đứng lên đi ra bên ngoài: "Hiện tại em muốn trở về thành
phố B ngay." Nhạc Nam Thần cản cũng không ngăn được, chỉ đành phải lên
máy bay với bà, ở sân bay gọi điện thoại cho Sở Dĩnh.
Sở Dĩnh nói với San San: "Mẹ đi máy bay khoảng hai giờ nữa sẽ đến thành
phố B." San San vô cùng khẩn trương, lục ra vài bộ quần áo ở trong va li hành lý, đổi đi đổi lại nửa ngày, cuối cùng vẫn là Sở Dĩnh nhìn không
được, lôi kéo con bé nói: "Em là con gái của mẹ, mặc cái gì cũng không
quan trọng." Lăng San San mới tốt hơn chút ít.
Hai giờ chiều Nhạc Thu Mạn xuống sân bay, Chu Tự Hàn tự mình tới sân bay đón mẹ vợ và cậu của Sở Dĩnh, hiện tại Chu Tự Hàn cũng không dám đắc
tội với người của nhà họ Nhạc, anh thật sự sợ người nhà họ Nhạc đem bảo
bối nhà anh đi, chỉ là, sau khi thấy cô em gái của bảo bối nhà anh, Chu
Tự Hàn vẫn còn cảm thấy khó chịu.
Tiểu tử Lăng Chu kia, cả ngày chăm sóc em gái giống như bảo bối nhà anh
vậy, rốt cuộc trong lòng nghĩ cái gì đây, không chừng còn nhớ thương bảo bối nhà anh đấy! Chuyện này phải xử lý thật tốt, l/q/đ Lăng San San là
em gái của bảo bối nhà anh, chính là em gái của Chu Tự Hàn anh, vậy thật tốt, cũng đừng nghĩ liên hệ với Lăng Chu như vậy, đừng hòng mơ tưởng.
Nhạc Nam Thần liếc anh một cái, cũng biết trong lòng tiểu tử này chắc
chắn lại khó chịu, hơi cong môi một cái hỏi: "Tự Hàn, San San và Dĩnh
Nhi có giống nhau hay không?" Đây cũng là một lão hồ ly, đừng nhìn trên
mặt ôn tồn nho nhã, không có việc gì liền thua thiệt ông đôi câu, trong
mắt Chu Tự Hàn, nhà họ Nhạc không có một người nào hiền lành cả, ban đầu lúc kết hôn, chỉnh anh thiếu chút nữa tàn phế mất, vào lúc này nhớ tới, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng mà cũng không dám đắc tội.
Ừ một tiếng: "Đúng là rất giống nhau, chỉ là bảo bối nhà cháu xinh đẹp
hơn." Nhạc Nam Thần thật sự không nhịn được cười một tiếng, xe vừa mới
quẹo vào cổng biệt thự, Nhạc Thu Mạn đã nhìn thấy một cô gái tương đối
trẻ tuổi đứng cùng với Dĩnh Nhi ở trước cửa lớn.
Ánh mắt Nhạc Thu Mạn xẹt qua Dĩnh Nhi rơi vào trên người cô gái nhỏ bên
cạnh cô, thật tốt giống như nhìn thấy Dĩnh Nhi trước kia, đây cũng là
con gái của bà, đứa con gái không biết mặt mười bảy năm.
Hốc mắt Nhạc Thu Mạn ê ẩm, nước mắt không nhịn được liền rớt xuống,
xuống xe giang rộng hai cánh tay: "San San, con là San San có đúng hay
không?" San San cũng nhào tới khóc, một đầu quấn tới trong ngực Nhạc Thu Mạn, hai mẹ con ôm nhau mà khóc, mắt Sở Dĩnh cũng không khỏi ướt át, cô cũng có cảm giác thân thiết đối với San San, huống hồ là mẹ.
Hôm sau San San liền theo Nhạc Thu Mạn trở lại phía nam, San San vừa đi, Chu Tự Hàn liền nói với Sở Dĩnh: "San San là em gái của em, anh thừa
nhận, những người khác ít liên hệ đi."
Sở Dĩnh liếc anh một cái: " Những người khác gì chứ, anh nói thẳng là
Lăng Chu không phải được sao, sao trái tim nhỏ như vậy, thời gian đã lâu như vậy rồi, vẫn còn ghen lung tung được."
Chu Tự Hàn ôm cô gặm một cái: "Thời gian dài thì có ích lợi gì? Hiện tại tiểu tử kia vẫn còn độc thân, ngay cả một người bạn gái cũng không có,
khẳng định trong lòng còn nhớ thương bảo bối nhà anh rồi, bảo bối, em
xem San San là em gái ruột của hắn ta, cũng là em gái của em, hai người
các em miễn cưỡng cũng coi như anh em, giữa anh em có cái gì thì chính
là loạn luân." Sở Dĩnh giơ chân đá anh một cước: "Anh mới loạn luân
đấy."
Chu Tự Hàn che chân nhảy: "Bảo bối, em cũng quá hung ác rồi, lát nữa đá
tàn chồng của em, xem em làm thế nào đây? Bảo bối bảo bối. . . . . ."
Mặc dù cảm thấy Chu Tự Hàn có chút thần hồn nát thần tính, nhưng Sở Dĩnh vẫn tận lực tránh gặp mặt với Lăng Chu, Nhạc Thu Mạn nhận San San,
không yên tâm để con bé sống ở nước ngoài một mình, liền để con bé ở lại đi học trong nước, cũng có thể chăm sóc con bé, dù sao một cô gái nhỏ,
một mình ở bên ngoài cũng sẽ gặp khó khăn.
Lăng Chu cũng đồng ý, cứ như vậy, anh cũng có thể chuyên tâm đào tạo
hơn, chỉ là anh vẫn chưa buông tay đối với đoạn tình cảm với Dĩnh Nhi
kia. Năm năm sau Dĩnh Nhi đã là mẹ của hai đứa bé, con trai Chu Lịch,
con gái Chu Tuyết, nhìn cuộc sống của cô hạnh phúc như vậy, Lăng Chu cảm thấy, có lẽ thật sự mình nên bỏ qua, Dĩnh Nhi đã sớm không thuộc về
anh, tình yêu, hạnh phúc, cuộc sống của cô đều thuộc về một người đàn
ông khác, mà mình chỉ là một người khách