Đuổi Tình Yêu Đi

Đuổi Tình Yêu Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322994

Bình chọn: 7.00/10/299 lượt.

hấm dứt rồi, sắc mặt

xám trắng, trán không ngừng đổ mồ hôi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bối nhà anh lập tức chuyển sang âm u, giọng

lạnh lùng hỏi anh: "Anh không vui mừng sao?" Lúc này Chu Tự Hàn mới phục hồi tinh thần lại, vội đi qua ôm bảo bối mà trong lòng vừa biểu quyết

một lần, lời ngon tiếng ngọt thề non hẹn biển nói được một cái sọt lớn,

bảo bối nhà anh mới cho qua chuyện này.

Từ đó về sau ngày khổ của anh mới tính là chính thức tới, bảo bối nhà

anh vốn cực kì kiêu ngạo, lại được anh cưng chiều càng thêm không có

giới hạn, trên căn bản muốn làm gì thì phải làm bằng được, nếu như anh

dám không thuận theo, người quay đầu bước đi, về nhà mẹ đẻ.

Coi như cha mẹ anh rất phân rõ phải trái, nhưng mẹ vợ, phía trên còn có

ông bà ngoại vất vả lắm mới nhận lại cháu gái, con ngươi nhìn như nhau, ban đầu vì lĩnh giấy kết hôn, Chu Tự Hàn chỉ thiếu ba quỳ chín lạy

thôi, mới được bà cụ gật đầu, còn theo đủ lễ nghi cổ của nhà họ Nhạc,

thiếu chút nữa giày vò chết Chu Tự Hàn.

Lúc ấy Chu Tự Hàn mới hiểu được Mao gia gia, ông ta anh minh chỗ nào

chứ, phải đánh vỡ những tập tục phong kiến xưa, giữ lại những thứ này

quả thực là gieo họa.

Không để cho anh thấy bảo bối, anh phải năm gom sáu chịu, thật sự nhịn

không được mới đi leo cửa sổ lúc nửa đêm, đáng tiếc anh không phải là

anh trai anh, kỹ thuật chỉ là miễn cưỡng, rớt xuống bị chó nhà họ Nhạc

đuổi đến đầu tường mới chạy, bộ dạng nhếch nhác đó bị mấy người Kiến

Quốc cười ước chừng hơn nửa năm.

Cho nên anh hận nhất là bảo bối nhà anh về nhà mẹ đẻ, nhưng nhà họ Nhạc

lại cố tình mua nhà ở thành phố B, còn cách biệt thự nhà anh không xa,

bảo bối nhà anh xoay mông một cái thì trở về nhà mẹ rồi, cũng may nhà họ Nhạc bên kia bận rộn, sau khi bọn họ kết hôn, mẹ vợ cũng đi theo cả nhà ông bà ngoại trở về phía nam.

Bây giờ họ nghe nói bảo bối mang thai, cũng đều trở lại, trông coi bảo

bối nhà anh thật chặt, ngăn cách anh ở bên ngoài giống như anh là bệnh

độc gì vậy, ban ngày còn chịu được, nhưng mà buổi tối, đừng nói làm chút gì, chỉ sờ sờ tay nhỏ bé cũng là hi vọng xa vời, cũng may bảo bối nhà

anh còn biết thương hại anh, thường cho anh một chút canh thịt uống, anh mới chịu đựng nổi.

Chịu khổ bảy tháng, rốt cuộc đến thời điểm bảo bối nhà anh sinh, nước

mắt của anh cũng rớt xuống, thái hậu nhà anh còn nói: "Nhìn tiền đồ của

lão nhị một chút này, có con trai cũng kích động mà khóc." Cái gì là vì

con trai chứ, là vì chính anh có được hay không?

Mong đợi nàng dâu ra khỏi tháng cữ, rốt cuộc ông bà ngoại và mẹ vợ có

lòng từ bi, trả lại bảo bối cho anh, anh có thể danh chính ngôn thuận ôm vợ rồi, đêm trăng mờ gió lớn, Chu Tự Hàn kích động vừa mới bò lên

giường, còn chưa di chuyển, chỉ nghe thấy một hồi khóc thét, chân dài

của bảo bối nhà anh duỗi một cái, vô tình đạp anh xuống giường, ra lệnh

cho anh: "Anh đi xem đứa bé một chút." "Có bảo mẫu đấy." Chu Tự Hàn

không ngừng cố gắng bò dậy nhào tới, lại bị bảo bối nhà anh đánh một

cước: "Có bảo mẫu cũng không được, anh đi hay không đi hả?"

Thân thể Chu Tự Hàn run lên, tính tình bảo bối nhà anh mềm không được

cứng cũng không xong! Anh uất ức bĩu môi, đi ra ngoài nhìn đứa bé, tiểu

tử nghịch ngợm này còn có thể giày vò hơn so với tiểu tử Chu Lâm kia,

anh ôm thì nằm ngủ, vừa để xuống liền gào thét, khó khăn lắm mới dỗ con

trai ngủ được, trời đã sáng rồi, nước mắt Chu Tự Hàn dài như sợi mì,

ngửa đầu đấm ngực: "Trời ạ! Cuộc sống này khi nào mới kết thúc đây?" Đối với em gái cùng mẹ khác cha là Lăng San San, Sở Dĩnh vẫn không biết

nên nói cho mẹ như thế nào, mặc dù là con gái của mẹ, nhưng mẹ chưa bao

giờ biết có con bé, huống hồ, cha của con bé còn là Lăng Thủ Chính.

Có lúc suy nghĩ một chút, Sở Dĩnh cũng cảm thấy họ và nhà họ Lăng ân oán rối rắm thật sự không phân rõ, cô và Lăng Chu đã qua, còn có Lăng San

San, con bé là em gái của mình và Lăng Chu, liên hệ máu mủ này bất kể

như thế nào cũng không dứt bỏ được.

Khi Sở Dĩnh vẫn còn rối rắm thì Lăng San San liên lạc với cô trước, con

bé trở về nước, là gọi điện thoại ở sân bay, nói chuyện có chút thận

trọng cẩn thận, làm cho trong lòng Sở Dĩnh có chút chua xót không biết

tên, nghe được giọng nói của con bé trong ít giây, thì Sở Dĩnh có loại

cảm giác gần gũi, đó là một loại tình cảm trời sinh giữa chị em gì đó.

Sở Dĩnh dặn con bé đợi cô ở sân bay, không được đi lung tung, thân thể

cô em gái này không được tốt, lại sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, hiện

tại đột nhiên trở lại sợ rằng không thể thích ứng được, hơn nữa con bé

còn nhỏ như vậy, mới mười bảy tuổi, tự mình đi đến một nơi vô cùng xa

lạ, nghĩ tới những việc này thì trong lòng Sở Dĩnh cũng rất khổ sở.

Vừa vào cổng sân bay Sở Dĩnh liền chú ý đến một cô gái trẻ tuổi ngồi ở

bên lề đường, bên cạnh để một va li hành lý thật to, một mình cô đơn lẻ

loi ngồi ở nơi đó, cúi đầu nghịch điện thoại di động, cô ấy mặc áo sơ mi quần jean đơn giản, tóc rất dài, rũ xuống một bên, lúc Sở Dĩnh đi tới,

cô ấy ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, Sở Dĩnh cảm thấy giống như mình

đang soi gương, chẳng qua cái


Duck hunt