Đuổi Tình Yêu Đi

Đuổi Tình Yêu Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323101

Bình chọn: 9.5.00/10/310 lượt.

"Kêu lớn tiếng một chút, bảo bối, được chồng em làm có thích hay

không? Ừ, thích thì kêu ra ngoài đi, anh muốn nghe em gọi, lớn tiếng một chút, nhanh lên một chút. . . . . ."

Ngược lại Sở Dĩnh không có cảm thấy đau, mà cảm thấy có loại tư vị tươi

đẹp rất khó tả, rất sảng khoái, nếu không sao trong phim AV Nhật Bản

thường xuất hiện loại tình tiết này, xem ra cũng là có căn cứ thực tế

nhất định, nhưng mà đối với yêu cầu này của Chu Tự Hàn, cô vẫn ngậm

miệng không chịu phối hợp, ngược lại thanh âm nhỏ hơn một chút, cắn môi

rầm rì.

Chu Tự Hàn không vui, lật cô từ trên mặt đất lại, xách theo cô đứng lên, lao xuống từ trên xuống dưới mà vào, cái sau càng hung ác hơn so với

cái trước, Sở Dĩnh cảm giác mình bị anh xuyên thủng, giống như có thứ gì bắt đầu xông ra ngoài từ trong thân thể, chợt phun ra, Sở Dĩnh kêu to

một tiếng ra ngoài, nhắm mắt lại, hưởng thụ khoái cảm đến mức tận cùng

trong nháy mắt này, lại bị Chu Tự Hàn đè lại, ra vào ác hơn, ra vào vài

chục cái, mới thả cô ra. . . . . .

Loại trống không kéo dài đó, Sở Dĩnh cảm thấy giống như chết qua một

lần, lúc xuống địa ngục, lúc lên thiên đường, lúc làm tình, Sở Dĩnh cũng cảm thấy rất thoải mái, tràn trề vui vẻ, dễ chịu.

Chu Tự Hàn lại không đi ra ngoài, còn đang ở trong cơ thể cô, chỉ là ôm

cô xoay một vòng, hai người nằm nghiêng ở thảm trải trên sàn, bàn tay

lúc có lúc không vuốt ve sống lưng của bảo bối trong ngực anh, giống như muốn lấy lòng, chậm chạp lại ôn tồn.

Hơi đợi trong chốc lát, chờ vẻ nhiệt tình này hoàn toàn chậm rãi qua đi, mới ôm bảo bối đi vào bên trong phòng tắm để tắm rửa, ôm Sở Dĩnh ở

trong ngực, ngồi ở trong bồn tắm mát xa to như vậy, Chu Tự Hàn chợt nhớ

tới tình cảnh hai người trong suối nước nóng lần trước.

Dưới ánh trăng xuyên qua trên vách suối nước nóng, bảo bối nhà anh nằm

ngửa ở nơi đó, nước màu trắng sữa chảy ra khỏi thân thể của cô, cổ xinh

đẹp, mông vểnh lên, ngực tròn, bụng bằng phẳng, dưới bụng, một mảnh rừng thơm mát rậm rạp, đào nguyên cốc thấp thoáng, như ẩn như hiện trong

nước, ánh trăng mông lung xuyên qua trên đầu, đẹp đến hấp dẫn linh hoạt

như vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại thì lại gợi lên dục vọng, tay thăm dò vào dưới nước,

tách ra, chui vào, chuyển động, ma sát, môi dính vào bên tai bảo bối nhà anh nhỏ giọng nói chút từ hạ lưu: " Bảo bối, nơi này của em vừa nóng

lại vừa chặt, một ngón tay của anh cũng bao lấy thật chặt, em nói tại

sao mỗi lần có thể ăn hết cái đó lớn của anh như vậy hả? Bảo bối, đừng

kẹp chặt như vậy, muốn kẹp chết chồng của em hả? Bỏ ra. . . . . . ,

buông lỏng một chút, cho anh vào đi, không nghe lời có phải hay không ừ. . . . . ." Anh ngậm lỗ tai Sở Dĩnh trong miệng cắn một cái, Sở Dĩnh rầm rì một tiếng, cặp chân ở trong nước khẽ mở ra.

Từ góc độ của Chu Tự Hàn nhìn xuống, thật sự làm cho máu anh sôi sục,

bởi vì da của bảo bối nhà anh rất trắng, cho nên chỗ đó cũng trắng mịn

hơn so với người khác, tràn ra một ít dịch ở trong nước, giống như một

đóa hoa nở rộ trong nước, khe màu hồng giấu ở bên trong một lùm hoa cỏ

rậm rạp, không nói ra được xinh đẹp bao nhiêu, chỉ là trong cái miệng

nhỏ nhắn khạc ra lời nói rất sát phong cảnh.

"Chu Tự Hàn em không còn hơi sức nữa rồi, thật đó, anh đừng lăn qua lăn

lại nữa, hôm qua em ngủ không ngon, hiện tại rất mệt mỏi, em muốn ngủ,

sáng mai sẽ tiếp tục có được hay không?" Sở Dĩnh cũng là thật sự mệt

nhọc, buổi tối hôm qua cô ngủ không ngon, nghĩ đến việc mình sẽ gả cho

Chu Tự Hàn, thế nhưng cô lại không ngủ được, rất không có tiền đồ.

Thật ra thì Sở Dĩnh cũng cảm thấy, mình có phần dối trá một chút, trong

miệng luôn nói đời này không tin tưởng tình yêu nữa rồi, lại bất giác

yêu Chu Tự Hàn, thậm chí gả cho anh, bởi vì động lòng yêu, cho nên Sở

Dĩnh giống như tất cả các cô dâu khác, tràn đầy chờ mong đối với cuộc

sống hôn nhân tương lai, đồng thời cũng có cảm giác không xác định, dù

sao thì chuyện trước kia của Chu Tự Hàn thật sự rất mệt mỏi.

Bây giờ là anh ấy yêu mình, không sai, nhưng phần năng lượng tình yêu

này duy trì được bao lâu, một tháng, một năm, mười năm, những việc này

đều không phải là Sở Dĩnh muốn, cô là người phụ nữ rất tầm thường, cô

muốn cả đời, Chu Tự Hàn có thể cho cô sao, có thể yêu cô cả đời như thế

này không?

Trong một tháng không thấy Chu Tự Hàn này, mỗi ngày Sở Dĩnh đều suy nghĩ đến những việc này, giống như đi vào ngõ cụt, cũng lượn quanh không ra

ngoài nữa, ngày hôm qua trước khi đi lấy chồng, hai mẹ con cô ngủ cùng

nhau, mẹ cô mới nói với cô: "Dĩnh Nhi, những thứ tình yêu kích tình này

chỉ có thể là nhất thời, phần lớn thời gian đều là vô vị, nhưng bởi vì

vô vị có lẽ càng có thể đủ nước chảy đá mòn, hôn nhân là cần tin tưởng

và kinh doanh, con là đứa bé thông minh, mẹ tin tưởng con sẽ làm vô cùng tốt, cha con ở trên trời cũng sẽ phù hộ cho cả đời con được hạnh phúc."

Cho dù mẹ nói nhiều như vậy, Sở Dĩnh vẫn có chút thấp thỏm như cũ, cho

nên ở trong hôn lễ, cô mới không chịu đựng được mà hỏi một câu như vậy,

nhưng bây giờ vào lúc này cô tin tưởng Chu Tự Hàn yêu mình, rất yêu rất


Insane