Insane
Đuổi Tình Yêu Đi

Đuổi Tình Yêu Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323121

Bình chọn: 7.00/10/312 lượt.

vợ, hơn nữa buồn nôn vô cùng, chỉ cần ở một chỗ với Sở

Dĩnh, liền mở miệng gọi một tiếng bảo bối, làm mấy người anh em bọn anh

không ngừng nổi da gà lên.

Chu Tự Hàn cũng mặc kệ những việc này, một lòng chờ trời tối, trèo tường đi cắp ngọc trộm hương, khó khăn lắm trời mới tối, Chu Tự Hàn còn cố ý

tìm một cái áo đen mặc vào, hai người Trần Bân và Kiến Quốc cũng đừng

nghĩ nhàn rỗi, bị Chu Tự Hàn túm đi trông chừng bên ngoài.

Tường rào phía sau nhà họ Nhạc đúng là không cao, tường trắng ngói xanh

rất có hương sắc cổ xưa, hai người Trần Bân và Kiến Quốc thật sự là bạn tốt, phối hợp để cho Chu Tự Hàn đạp rồi bay qua tường.

Kiến Quốc nhỏ giọng nói: " Nếu lão đại có thể được việc, hai chúng tôi

vẫn không thể ngồi chồm hổm ở ngoài đầu tường một đêm được." Trần Bân

vui vẻ: "Yên tâm đi, lão đại không thành được chuyện đâu, nhà họ Nhạc có nuôi vài con chó dữ, chuồng chó đặt ở bên tường gần vườn hoa phía sau."

Kiến Quốc ngạc nhiên: " Mẹ nó, tiểu tử cậu thật xấu xa, lão đại lại đắc

tội với cậu khi nào vậy?" Trần Bân cười hắc hắc: " Không phải là tôi đây cũng có ý tốt sao, tạo kỉ niệm cho hai vợ chồng lão đại, sau này nhớ

tới hôm nay, khẳng định khắc sâu ấn tượng."

Khoan hãy nói, đúng là Chu Tự Hàn thật sự nhớ đường, từ chỗ này đi ra

phiền nhất là chó, chó cái gì cũng phiền, lại nói Chu Tự Hàn thuận lợi

leo qua tường, giống như kẻ trộm rón rén đi đến chân tường, từ phía dưới nhìn lên trên, bảo bối nhà anh ở tầng hai, anh có thể nhìn thấy rèm cửa sổ phản chiếu ra bóng hình xinh đẹp của bảo bối nhà anh.

Không trách được nhiều trộm như vậy, chuyện trộm này tạo nên kiểu kích

thích khác, làm máu người ta nóng sôi sục, Chu Tự Hàn hơi cân nhắc về độ cao một cái, nghĩ tới mình nắm hàng rào bò đến sân phơi ở tầng hai,

thật ra thì cũng không coi là quá khó khăn.

Nói làm thì làm ngay, dù sao cũng đã tiến vào, bảo bối nhà anh đang ở

phía trên, nghĩ đến cái này, Chu Tự Hàn liền cảm thấy cả người tràn đầy

sinh lực, giống như là uống thuốc lắc, nắm bên ngoài hàng rào liền bò

lên.

Chưa nói xong đã rất nhanh nhẹn, hai người Kiến Quốc và Trần Bân nằm ở

trên đầu tường, nhìn lão đại của bọn họ bò lên giống như một con thằn

lằn lớn, trong lòng không hẹn mà cùng toát ra những lời này.

Nhìn thấy Chu Tự Hàn gần đến rìa sân phơi rồi, tăng thêm. . . . . . Tăng thêm. . . . . . Chó sủa trong vườn hoa, Chu Tự Hàn sợ tay khẽ run rẩy,

không có bắt được, trực tiếp té xuống từ phía trên, ai u! Lần này rơi

rất mạnh, Chu Tự Hàn cảm giác cái mông của mình không còn nguyên vẹn

rồi.

Cũng không kịp đau mông, bởi vì bên kia bốn con chó lớn cao cỡ nửa người đã chạy vọt tới, Chu Tự Hàn vọt lên, nhếch nhác chạy đi, đến bên cạnh

tường rào liền ba chân bốn cẳng leo ra ngoài, ngồi dưới đất còn thở hổn

hển.

Trong tường chó sủa kinh động người nhà họ Nhạc, Sở Dĩnh cũng từ trong

phòng đi ra sân phơi, vừa đúng lúc nhìn thấy bóng lưng ba người Chu Tự

Hàn chật vật tháo chạy, không khỏi bật cười.

Cô còn nói làm sao Chu Tự Hàn lại thành thật như thế, ngoan ngoãn để cho ông ngoại định đoạt, suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Chu Tự Hàn thật

sự cũng không dễ dàng, mặt ông ngoại nhà cô nhìn rất nghiêm túc, kì thực tính tình của có chút trẻ con, thích nhất trêu cợt Chu Tự Hàn, cậu nói

đây là ông ngoại thích anh, những đứa cháu trai phía dưới này, ông cụ

nhìn không thuận mắt, Chu Tự Hàn lại có thể đập vào mắt, dùng lời của

ông cụ mà nói, tiểu tử này khá lắm.

Chính là bởi vì coi trọng đứa cháu rể này, mới để cho Sở Dĩnh lấy thân

phận cháu gái của nhà họ Nhạc đi lấy chồng, về sau tiểu tử kia muốn

thoát khỏi nhà họ Nhạc, cũng không có cửa, cưới Sở Dĩnh nhà anh, thì Chu Tự Hàn phải dốc sức vì nhà họ Nhạc, cho nên gừng càng già càng cay,

những lời này nói một chút cũng không sai, dù Chu Tự Hàn là người thành

hồ ly tinh, cũng không đấu lại Nhạc lão gia tử đã tu luyện thành lão hồ

ly tinh ngàn năm này, anh muốn kết hôn với người nhà họ Nhạc, đâu có dễ

dàng như vậy!

Năm đó Nhạc lão gia tử chưa kịp sử dụng những chiêu này ở trên người con rể, nên giờ đều dùng ở trên người Chu Tự Hàn, lại nói, Chu Tự Hàn cũng

coi như trả một khoản nợ thay cho cha vợ, có câu nói cha nợ thì con trả, ai bảo nhà họ Sở chỉ có một mình Sở Dĩnh, hiển nhiên con rể Chu Tự Hàn

này không chạy thoát.

Cũng may Nhạc lão gia tử còn có chút lương tâm như vậy, giày vò đủ rồi,

cuối cùng cũng tổ chức hôn lễ, hôn lễ theo kiểu cổ, Chu Tự Hàn đeo lụa

hồng, mặc một bộ trường bào trên người, trên đầu đội mũ cánh chuồn, anh

ngẩng cao đầu cưỡi lên ngựa trắng đi đến nhà họ Nhạc, một đội người khua chiêng gõ trống đi theo ở đằng sau.

Đón kiệu hoa đỏ thẫm, một đường diễn tấu sáo và trống đến thành Đông,

nơi này là của hồi môn mà Nhạc lão gia tử cho cháu gái, khu biệt thự

khai thác theo phong cách thành cổ, làm phòng tân hôn cho hai người ở

chỗ này, bởi vì hôn lễ theo đủ nghi lễ cổ, bối cảnh hai nhà cũng đều cực kỳ hiển hách, hơn nữa hai người Chu Tự Hàn và Sở Dĩnh vốn là nhân vật

công chúng, hấp dẫn hàng loạt phóng viên truyền thông.

Trên đường có một tiết mục nhỏ xen kẽ mà s