
thấy bẩn. . . . . .
Thời điểm Chu Tự Hàn lại gần hôn cô, Sở Dĩnh không chút do dự
né qua một bên, trên mặt này rõ ràng nét mặt ghét bỏ, đem Chu Tự Hàn làm cho tức cười: "Bảo bối, anh đều không chê em...chính em ngại mình, cái
này không thể được. . . . . ." Nói xong, cứng rắn kéo đầu nhỏ của Sở
Dĩnh qua, ngậm chặt môi của cô, hung hăng hôn trong chốc lát mới thả cô
ra: "Như thế nào? Có biết mùi vị chính mình là gì hay không?"
Sở
Dĩnh thật sự có chút không chịu được: "Chu Tự Hàn, anh có thể không
giằng co hay không, sảng khoái chút , muốn làm gì trực tiếp du làm." Chu Tự Hàn chợt cười: "Bảo bối, cái người này lật mặt khá nhanh, em quên
lúc xinh đẹp mới vừa rồi sao, em đói chưa? Chúng ta còn chưa ăn cơm
nữa?"
Hiện tại Sở Dĩnh ăn hết cũng phải phun ra, người đàn ông
này căn bản cũng không phải là cho cô đi đến ăn cơm, trên bàn hai bộ đồ
ăn tinh xảo làm bằng bạc tốt đẹp đều là trang trí, Chu Tự Hàn không
chừng nghĩ giày vò cô thế nào đấy.
Sở Dĩnh muốn tốc chiến tốc
thắng, làm sao có thể đánh nhanh thắng nhanh, Sở Dĩnh chợt nghĩ đến một
chủ ý, đỡ bả vai Chu Tự Hàn đứng lên, chân còn có chút mềm, thích ứng
mấy giây, lui về phía sau mấy bước, đứng ở bên bể bơi, khom lưng đem
giày cao gót trên chân cởi ra ném qua một bên, nhẹ nhàng duỗi người ra,
nhấc chân, lắc mông, nhảy lên điệu múa mê người. . . . . .
Sở
Dĩnh học đàn cổ, về sau mẹ lại đem cô đi học khiêu vũ, ý định cha mẹ chỉ hy vọng con của mình có thể toàn năng, Sở Dĩnh không có học nghiêm
chỉnh, tỉ mỉ nhiều điệu múa , nhưng rất nhiều điệu múa hiện đại, ngược
lại cô không cần thầy dạy cũng biết, cho nên nhảy lên rất có thần thái.
Hơn nữa cái váy này trên người cô, bị Chu Tự Hàn xé từ mặt bên ra, một bên
thân liền có thể lộ ra bắp đùi thon dài trắng nõn, đường cong mê người
thẳng dọc theo người tới eo cơ, cái mông nhỏ rất tròn ngạo nghễ ưỡn lên, rừng rậm thâm cốc như ẩn như hiện, dưới ánh trăng chiếu một cái hồ bích thủy, đẹp đến rung động lòng người.
Chu Tự Hàn cũng có chút ngây người nhìn, không thể không nói, anh đào được bảo vật, Sở Dĩnh tựa như
một bảo tàng, không biết từ lúc nào liền mang đến cho anh một lần kinh
hỉ chấn động, cô so với tất cả người phụ nữ trong quá khứ của anh đều
không giống nhau, mỹ lệ, hấp dẫn, thanh thuần, xinh đẹp, cô tựa như một
tinh linh khiêu vũ dưới ánh trăng, Chu Tự Hàn không khỏi nghi ngờ, cô
không phải là quà tặng Thượng Đế cho anh chứ, làm sao lại hợp với tâm tư của anh như vậy.
Sở Dĩnh cảm thấy không sai biệt lắm, từ mặt bên len lén cởi khóa kéo ra, vải vóc mềm nhẹ nhẵn bóng thuận lợi từ trên
người cô chảy xuống đến dưới đất, cô cứ trần trụi đứng ở nơi đó như vậy, giơ tay lên lấy trâm cài tóc trên đầu ra, tóc dài tản ra, rũ xuống bả
vai mượt mà xinh xắn của cô, chiều dài vừa đúng che kín đường cong tròn
trĩnh trước mặt, như ẩn như hiện. . . . . .
Vẻ mặt ánh mắt cũng
câu hồn mười phần nhìn Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn không khỏi âm thầm cắn
răng, tại sao mình sẽ cho rằng cô là tinh linh, đây chính là một yêu
tinh, cũng chỉ là yêu tinh của một mình Chu Tự Hàn anh, ai cũng không
thể tranh giành với anh.
Anh thích Sở Dĩnh như vậy, phải nói yêu
thích không buông tay, tự nhiên Chu Tự Hàn sẽ không phụ ý tốt của Sở
Dĩnh, đứng lên lưu loát cởi quần áo trên người ra, nhào tới, đem Sở Dĩnh đặt trên mặt đất, nhấc chân, không chút lưu tình cắm vào, Sở Dĩnh phối
hợp chổng mông lên, để cho hai tay của anh kéo cái mông của cô, hung
hăng kéo ra đưa vào. . . . . .
Tạo ra một cái nháy mắt kia, Sở
Dĩnh thật sự có chút không thích ứng được, chỉ là, rất nhanh liền bị
tiết tấu gần như điên cuồng của Chu Tự Hàn , làm cho quên những thứ
không thoải mái này. . . . . .
Chu Tự Hàn dường như muốn giết
chết cô một dạng như vậy, hung ác gần như tàn nhẫn, môi rơi xuống, cắn
quả anh đào hồng hồng trước ngực Sở Dĩnh, xé rách gặm cắn, tương đối
dùng sức, quả thật giống như một dã thú chưa khai hóa . . . . .
Đút vào mấy trăm cái, cảm thấy chưa đã ghiền, ôm Sở Dĩnh nghiêng người,
phịch một tiếng, hai người rơi vào trong bể bơi, chợt lạnh lẽo xâm nhập, Sở Dĩnh không khỏi run rẩy một cái, thân thể không tự chủ được co rúc
lại . . . . . .
Chu Tự Hàn rên lên một tiếng, kéo cô, đặt ở trên
vách bể bơi, nâng một chân Sở Dĩnh lên, ra vào càng vui vẻ. . . . . . Sở Dĩnh ngước đầu, cảm giác mình thật bi ai, cho dù không có chút tình cảm nào đối với người đàn ông phía sau, thậm chí, có thể nói chán ghét anh, nhưng cô vẫn không thể khống chế trên thân thể mình thần phục như cũ, ở phía dưới Chu Tự Hàn, cô là một kỹ nữ không hơn không kém. . . . . .
A. . . . . . Sở Dĩnh kêu một tiếng, xụi xuống ở trong ngực Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn đang ôm đầu của cô, kịch liệt hôn cô ở trong nước, bây giờ Chu
Tự Hàn quá yêu thích Sở Dĩnh rồi, yêu thích đến một khắc cũng không cam
lòng buông cô ra, ôm lấy cô, đem chân cô vòng lại ở bên hông mình, trên
dưới làm rung động, tần số kích tình khiến cho nước trong hồ bơi từng
đợt từng đợt dập dềnh đi ra, rốt cuộc Chu Tự Hàn thoải mái gầm nhẹ một
tiếng. . . . . . Thỏa mãn phát tiết ra ngoài.