
. . . . .
Gần như
cả người Sở Dĩnh không có một tia hơi sức, Chu Tự Hàn vừa buông cô ra,
liền chìm vào đáy nước, Chu Tự Hàn cười một tiếng, lặn xuống nước, dưới
đáy nước tìm được cô, hôn lên môi của cô, quấn quít với môi lưỡi của cô, hai người hôn từ đáy nước đến trên mặt nước, quấn lấy thật chặt, càn rỡ mà rơi xuống. . . . . . Sở Dĩnh có chút phí sức mở mắt ra, chỉ thấy Chu Tự Hàn chống cùi chỏ
đang nhìn cô cười, hiển nhiên đàn ông sau khi thỏa mãn được dục vọng,
tâm tình cực tốt, Sở Dĩnh ấn đầu, đầu nhức giống như muốn nứt ra, nhíu
nhíu mày, lỗ mũi ngứa ngáy, liên tục hắt xì.
Nụ cười của Chu Tự
Hàn vừa thu lại, đưa tay muốn sờ cái trán của cô, bị Sở Dĩnh phất tay đỡ ra: " Chu Tự Hàn, tôi rất mệt mỏi. . . . . ."
Chu Tự Hàn cười
nhẹ một tiếng: "Yên tâm, cái gì anh cũng không làm. . . . . ." Nói xong
cánh tay dài bao quát, đem cô ôm vào trong ngực, dùng trán đụng cái trán của cô một cái, hơi nóng, nhưng không phải rất nóng.
Trừ nhức
đầu ra, Sở Dĩnh còn cảm thấy không còn chút sức lực nào, giọng nói có
chút khàn, nhớ tới hoang đường tối hôm qua, dù sao cũng không phải là
mùa hè, ở trong nước giằng co nửa đêm, không cảm lạnh phát sốt mới lạ,
sốt lên cũng tốt, nói không chừng Chu Tự Hàn sẽ bỏ qua cho cô.
Chu Tự Hàn cảm thấy thân thể của Sở Dĩnh có chút nóng, hỏi cô: "Còn có nơi
không thoải mái không? Nếu không anh mời bác sĩ tới đây một chuyến nhé?"
Sở Dĩnh đẩy anh ra, tức giận: "Cảm vặt mà thôi, tôi không có yếu ớt như
vậy, anh đi làm đi, đừng động tới tôi...tôi muốn ngủ, để cho tôi ngủ một giấc là tốt rồi." Nói xong, lật người qua, lại nhắm mắt lần nữa.
Tính tình Chu Tự Hàn dễ chịu nói: "Được, được, em ngủ đi, một lát nữa anh
bảo dì giúp việc nấu cháo bưng lên cho em, buổi tối chờ anh trở lại ăn
cơm, Bảo Nhi, nghe anh nói chuyện không?" Nghe được Sở Dĩnh mơ mơ màng
màng ừ một tiếng, Chu Tự Hàn cúi đầu hôn lên trán của cô một cái, đứng
dậy xuống giường, sợ quấy rầy đến Sở Dĩnh, đi vào nhà tắm bên cạnh.
Thay xong quần áo xuống lầu, phân phó dì giúp việc: "Một lát nữa dì nấu chút cháo, làm chút thức ăn nhẹ nhàng khoan khoái bưng lên, đúng rồi, Sở
Dĩnh là người miền nam, dì chuẩn bị ít thực phẩm phía nam, buổi tối cho
làm mấy món ăn mam." Dì giúp việc đồng ý, Chu Tự Hàn mới đi ra khỏi cửa
chính.
Đi ngang qua vườn hoa, nhìn thấy ông Vương đang nhổ cỏ
vườn hoa, Chu Tự Hàn nhìn vườn hoa một chút, gọi ông Vương tới nói: "Một lát ông cho người làm nhổ sạch những cây hoa cỏ này đi, cũng đổi thành
forget me not."
Ông Vương sững sờ, nhìn những cây hoa cỏ đang
sinh trưởng kia một chút, không khỏi nói: "Những thứ hoa này đều là hoa
quý khó có được, lại trồng nhiều năm như vậy. . . . . ."
Chu Tự Hàn phất tay một cái: " Bảo ông đổi liền đổi, về sau trong vườn hoa không trồng loại khác."
Ông Vương chỉ có thể gật đầu, nhìn Chu Tự Hàn lên xe, không khỏi ngẩng đầu
nhìn lầu hai, nói trong lòng rằng Chu tổng đối với vị Sở tiểu thư này
thực sự rất tốt, sẽ không biết tình cảm này có thể kéo dài đến bao giờ.
Chu Tự Hàn tinh thần sảng khoái bước vào công ty, tâm tình cực tốt trực
tiếp hiện ra ở trên mặt, trợ lí Từ vừa nhìn, còn có cái gì không hiểu,
ông chủ đây nhất định là cả người và tinh thần đều sảng khoái! Trợ lí Từ đem lịch trình hôm nay báo cáo một lần, cuối cùng nói: "John muốn tôi
nhắc nhở Chu tổng, Sở tiểu thư muốn chụp quảng cáo công ích, ngày mai
bắt đầu ghi hình.”
Chu Tự Hàn nói: "Trước đây quảng cáo công ích
như vậy đều tìm các nghệ sĩ nổi tiếng , sao lần này lại rơi vào trên
người Sở Dĩnh, ngoài Sở Dĩnh ra, còn có ai?"
Trợ lí Từ hơi dừng
một chút nói: "Bởi vì là quảng cáo công ích về truyền bá văn hóa, có lẽ
muốn tỏ rõ thái độ coi trọng, còn tìm nhân viên chính phủ làm khách mời
."
" Nhân viên chính phủ? Ngành nào?"
Trợ lí Từ lắc đầu một cái: "Hiện tại còn không rõ ràng lắm, nếu không lát nữa tôi gọi điện thoại hỏi thăm một chút?"
Chu Tự Hàn giơ giơ tay lên: "Thôi, không phải là chuyện gì lớn. . . . . ."
Trợ lí Từ đem phim mẫu trong tay bỏ lên trên bàn: "Đây là phim mẫu của
“Thanh Liên” mới cắt bỏ ra."
Nhớ tới Sở Dĩnh, Chu Tự Hàn cười,
cầm phim mẫu đứng lên đi ra ngoài, đi tới cửa, nhớ tới cái gì đó, nói
với trợ lí: "Gọi John qua gặp tôi."
Lúc John đi vào, Chu Tự Hàn
đang xem phim mẫu của “Thanh Liên”, rất chăm chú, ánh mắt dừng trên màn
ảnh, hầu như chưa từng di chuyển.
"Chu tổng. . . . . ." John nhỏ
giọng nhắc nhở một tiếng, Chu Tự Hàn giơ tay lên tắt ti vi trên tường,
chỉ chỉ chỗ ngồi trước mặt: "Ngồi đi, Sở Dĩnh là do một tay anh dẫn dắt, cô ấy có thành tích như ngày hôm nay, cái này không thể không có công
của người đại diện . . . . . ."
Dừng một chút, ngón tay của Chu
Tự Hàn gõ hai cái trên bàn, tiếp tục nói: "Ánh mắt của anh rất độc đáo,
Sở Dĩnh chính xác là diễn viên trời sinh, nếu như cô ấy tiếp tục đi theo con đường này, tin tưởng đúng như anh nói, cô sẽ nổi tiếng, tiếp tục
mang đến lợi ích khả quan cho Tinh Huy, nhưng, hiện tại cô ấy là người
của tôi, tôi không muốn cô ấy ra ánh sáng quá nhiều, tôi muốn để cho cô
ấy dần dần rút lui kh