
nh
cáo cô, người đàn ông này là một tên khốn kiếp, anh ta lợi dụng điểm yếu của cô, bức bách cô, vì để cho mình trở thành công cụ tình dục của anh
ta, nghĩ đến chỗ này, không khỏi cắn răng nghiến lợi: " Chu Tự Hàn. . . . . ."
"Bảo bối, bảo bối, tỉnh, tỉnh, anh ở nơi này đấy. . . . .
." Mặc dù không đúng lúc, nhưng Chu Tự Hàn đúng là không cao hứng không
được, câu nói kia nói thế nào, rượu vào lời ra, mặc dù Sở Dĩnh không
uống rượu, nhưng bây giờ bị bệnh, bệnh đến đần độn u mê, trong miệng vẫn còn gọi tên của anh, có thể thấy được cô chính là mạnh miệng, trong
lòng vẫn là có anh.
Sở Dĩnh mở mắt ra, liền thấy mặt của Chu Tự
Hàn, cô nhắm lại mắt lại mở ra, vẫn là mặt của Chu Tự Hàn, động tác này
của cô khiến Chu Tự Hàn rất vui vẻ, cầm một cái khăn lông lên, ôn nhu dị thường lau mồ hôi cho cô: "Bảo bối, em tỉnh rồi, ngủ suốt hơn một ngày, hết sốt rồi, bác sĩ nói không phải bệnh gì nặng, chỉ là cảm lạnh, cộng
thêm lần trước em bị bệnh, vốn là không có chăm sóc tốt, lần này mới
bệnh nặng, nằm một ngày, anh đỡ em ngồi một lát, ăn chút gì, sau đó đem
thuốc uống đi."
Sở Dĩnh nhìn thẳng vào Chu Tự Hàn, thật muốn lột
da của anh ta xem một chút, có phải bên trong đổi thành người khác hay
không, dịu dàng làm cả người Sở Dĩnh nổi da gà lên.
Chu Tự Hàn ôm cô, để cho cô ngồi trong lồng ngực mình, cầm tô cháo còn đang nóng bên
cạnh, cho cô ăn từng muỗng từng muỗng một, ăn cháo xong, lại đút thuốc,
rồi đỡ cô đi tới phòng tắm giải quyết sinh lý, sau đó mới đỡ cô trở lại, để cho cô về trên giường.
Sở Dĩnh nhìn anh từ đầu đến cuối, lúc này mới mở miệng nói: "Chu Tự Hàn, anh không cần phải tốt với tôi như vậy. . . . . ."
Chu Tự Hàn cười, rồi hôn cô một cái: "Anh đối với người phụ nữ của mình tốt thì như thế nào?"
Sở Dĩnh rũ ánh mắt xuống, nửa ngày mới nói một câu: "Bởi vì không cần thiết..." Lăng Chu vào nhà nhìn thấy Nhan Nhan ngồi ở ghế sa lon, liền biết là mẹ
anh lại gạt anh, Lăng Chu đi tới có chút không có cách mà nói: "Mẹ, mẹ
không nói ngài trái tim phạm vào sao?"
Lăng phu nhân liếc nhìn
con trai: "Mẹ không nói như vậy, con có thể trở lại ư, trong nhà này
ngay cả nhà trọ cũng không bằng rồi, cha con không có nhà, con cũng
không về, trước kia con ở bên ngoài, mẹ cũng không nói, hiện tại mọi
người trở lại, con lại muốn ở bên ngoài, để cho con về nhà một chuyến,
giống như muốn mạng của con, con với cha con đều bận rộn, không biết,
còn tưởng rằng con làm quan lớn gì đấy."
Nhan Nhan ở một bên
bĩu môi nói: "Dì à, dì cũng đừng trách mắng anh ấy, coi chừng Lăng ca ca lại càng không về nhà nữa." Lăng phu nhân không khỏi cười nói: "Này con còn chưa có vào cửa nhà chúng ta đâu, cũng chỉ biết bênh vực Lăng ca ca của con sao?"
"Mẹ. . . . . ." Lăng Chu hơi nhíu mày, không muốn mẹ anh đem anh và Nhan Nhan kéo đến cùng nơi.
Lăng phu nhân đứng lên nói: "Mẹ biết các con là người trẻ tuổi chê chúng ta
là cha mẹ càu nhàu, mẹ đi xem buổi tối ăn món ăn gì một chút, con nói
chuyện với Nhan Nhan một lát đi." Nói xong, bà đứng lên đi phòng bếp.
Nhan Nhan đứng lên, ôm cánh tay Lăng Chu ngồi xuống: "Lăng ca ca, mấy ngày
nay anh bận rộn cái gì vậy? Em gọi điện thoại thế nào cũng không nhận."
Lăng Chu rút cánh tay của cô từ trong khuỷu tay bản thân ra: "Nhan Nhan, mẹ tôi thích nói giỡn, cô đừng hiểu lầm."
Truyện chỉ post duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn
Nhan Nhan cười híp mắt nói: "Em không có hiểu lầm, mẹ em cũng giống vậy, cả
ngày nhắc đi nhắc lại muốn em gả cho anh, em mới lớn, còn chưa có tốt
nghiệp đại học đâu, làm sao nghĩ quẩn như vậy, nhưng Lăng ca ca, em sớm
muộn gì cũng sẽ gả cho anh, sau này chờ em thành ngôi sao lớn, anh cũng
đừng lo lắng ồ!"
Lăng Chu không khỏi bật cười, quả nhiên tuổi
không giống nhau sẽ sinh ra sự khác nhau, Nhan Nhan là cháu gái của bác
dâu anh, so với Lăng gia bọn họ cũng coi như môn đăng hộ đối, một lần
anh đến B thị, hai nhà liền an bài gặp mặt, tính toán biến thành xem
mắt, Nhan Nhan mới hai mươi mốt tuổi, đang còn tinh thần phấn chấn của
tuổi trẻ, Lăng Chu sẽ nghĩ đến Sở Dĩnh.
Mặc dù Nhan Nhan cũng rất xinh đẹp. Nhưng ở trong mắt của Lăng Chu, không có một cô gái nào có
thể so sánh mà vượt qua được Sở Dĩnh, sở dĩnh hai mươi mốt tuổi , không
có dã tâm giống như Nhan Nhan , năm đó ước mơ duy nhất của Sở Dĩnh là gả cho anh, sau đó sinh con dưỡng cái, bọn họ sống cuộc sống của gia đình
bình thường, khi đó Lăng Chu cười cô không có tiền đồ, thật ra thì anh
yêu chết cái không có tiền đồ đó của cô.
Khi đó bất kể như thế
nào cũng không nghĩ tới cô sẽ trở thành ngôi sao mọi người đều chú ý:
"Sở tỷ tỷ, Lăng ca ca ngươi xem, là tác phẩm điện ảnh của Sở tỷ tỷ ,
chụp thật đẹp a!"
Không biết lúc nào thì TV trước mặt bị Nhan
Nhan chuyển đến kênh tin tức giải trí, Lý Xuyên đang giới thiệu tác phẩm điện ảnh mới “Thanh Liên”, tấm hình cắt bỏ tương đối đặc sắc, có mấy
chuỗi hình ảnh liên tiếp xuất hiện, hầu như đều có Sở Dĩnh.
Thân
thể Lăng Chu gần như cứng đờ, si mê nhìn chằm chằm TV, Sở Dĩnh mặc váy
dài thoải mái, xinh đẹp làm người ta không muốn dời tầm mắt, Sở