
được, đưa tay đi xuống hung hăng bấm cái mông nhỏ của cô một cái: "Cô
nàng không có lương tâm này, anh còn chưa có nâng quần lên mà cũng không nhận nợ rồi, em nói thật cho anh, mới vừa rồi em thoải mái hay không,
hả. . . . . ."
Chỉ là cũng sợ đè ép cô, ôm cô nằm nghiêng ở trên
giường, phía dưới vẫn còn ở bên trong cô, Sở Dĩnh giật giật, Chu Tự Hàn
nói: "Đừng động, để cho anh ở bên trong đi." Mặt Sở Dĩnh đỏ lên, cắn
răng nói: " Chu Tự Hàn, anh nhanh chạy ra đây, tôi muốn đi nhà vệ sinh."
Chu Tự Hàn chợt cười to , tiến tới bên tai cô nói một câu: "Bảo bối, em nói là cứ ôm em như vậy đi nhà vệ sinh thì như thế nào?" Sở Dĩnh đẩy Chu Tự Hàn ra , bọc dưới mền giường, ném xuống một câu: "Chu Tự Hàn anh biến
thái." Liền vào phòng tắm. Chu Tự Hàn không khỏi nở nụ cười ha ha, anh
phát hiện trêu chọc Sở Dĩnh thật thú vị.
Sở Dĩnh tắm xong đi ra
ngoài, đã không thấy bóng dáng Chu Tự Hàn trong phòng ngủ, đồ dùng trên
giường cũng đổi một bộ mới, Sở Dĩnh trùm khăn tắm, mới vừa vào đến phòng chứa quần áo, Chu Tự Hàn liền đi vào.
Sở Dĩnh giữ khăn tắm trên
người theo bản năng, cảnh giác nhìn anh ta: "Anh đi vào làm cái gì?" Chu Tự Hàn liếc cô một cái nói: "Bảo bối, trên người em nơi nào mà anh chưa từng thấy qua, có cần phải che không, anh tới làm cố vấn cho em, hôm
nay em đi studio quay quảng cáo, không thể mặc quá tùy tiện."
Sở
Dĩnh nhìn một chút, cầm một cái jumpit màu đen, còn chưa có mặc, liền bị Chu Tự Hàn cau mày bỏ trở lại: "Bảo bối cái này không được."
"Nơi nào không được?" Sở Dĩnh nhìn một chút liên thể quần đó, thiết kế áo ôm sát ngực, phía dưới quần rộng rãi ôm chân, cô mặc lên không khó nhìn
lắm.
Chu Tự Hàn tìm ra một cái váy dài xanh nhạt từ trên kệ bên
kia nhét vào trong tay cô: "Cái này đẹp mắt, em sẽ mặc cái này." Đối với màu sắc sáng như vậy Sở Dĩnh tương đối không thích, nhưng không muốn
sáng sớm vì mặc quần áo gì cũng phải tranh chấp với Chu Tự Hàn, liền
theo anh ta, né tránh Chu Tự Hàn, đi tới phòng tắm mặc váy vào rồi soi
gương.
Không thể không thừa nhận, ánh mắt Chu Tự Hàn đúng là
không tệ, mặc dù màu sắc có chút quá nhạt, cũng may dáng dấp Sở Dĩnh lộ
vẻ mặt non nớt, ngược lại không ngại quá mức bất ngờ, chiffon mềm nhẹ,
dính vào trên người cô, hơi lạnh vô cùng thoải mái, kiểu dáng đơn giản
hào phóng, đai nhỏ bên hông thắt nơ ở mặt bên, hiện ra một đôi chân dài
cùng vóc người tỷ lệ hoàn hảo, phía dưới xếp li, độ rủ xuống quá tốt,
khẽ động, làn váy phiêu diêu, một cái váy rất thần tiên.
Sở Dĩnh
nhìn mái tóc dài của mình một chút, chỉ chải đơn giản, đeo đồ trang sức
trang nhã, lấy gương soi mình, chính cô cũng cảm thấy, giống như trẻ lại vài tuổi, thanh thuần lại quyến rũ, thanh thuần? Cô không khỏi bật
cười, người phụ nữ 28 tuổi, tại sao lại nói đến thanh thuần.
Chu
Tự Hàn nhìn Sở Dĩnh chậm rãi đi xuống cầu thang, cho dù là người phụ nữ
của mình, Chu Tự Hàn cũng kinh ngạc không dứt, Sở Dĩnh xinh đẹp như thế, làm Chu Tự Hàn có chút đờ đẫn trong nháy mắt, nhưng phục hồi tinh thần
lại rất nhanh, lại không khỏi buồn bực, vốn là chọn cái váy này chính vì cảm thấy nó lộ ít.
Trước kia anh thích nhất người phụ nữ mặc
quần áo khêu gợi, quan điểm của anh là vóc người tốt thì phải lộ ra để
cho đàn ông biết, che giấu thì người nào thấy được, nhưng những quan
điểm này không thể thực hiện được ở trên người Sở Dĩnh, đối với Sở Dĩnh, anh có dục vọng độc chiếm mãnh liệt, hơn nữa, loại dục vọng độc chiếm
này có khuynh hướng càng phát triển thì càng biến thái.
Sở Dĩnh
ngồi vào đối diện Chu Tự Hàn ăn điểm tâm, Chu Tự Hàn giống như thích
kiểu bữa ăn sáng phương tây hơn, Sở Dĩnh cảm thấy chuyện này thật sự có
chút rất thần kì , trước kia dù thế nào cũng không nghĩ ra, có thể mặt
đối mặt với Chu Tự Hàn ăn điểm tâm, hơn nữa không khí còn hài hòa như
vậy.
Chu Tự Hàn ăn không còn nhiều lắm, buông ly cà phê trong
tay, thử mở miệng: "Bảo bối, em nhất định không thích cái váy này, anh
lại giúp em chọn một món đồ khác. . . . . ." Thấy Sở Dĩnh trừng mắt liếc anh ta một cái, Chu Tự Hàn nói: "Được, được, không đổi nhất định không
đổi, tính khí cái người này sao càng lúc càng lớn, đúng rồi, hôm nay anh phải đi khảo sát chi nhánh công ty ở Thâm Quyến, bên kia có một cuộc
họp quan trọng, một lát từ nơi này trực tiếp đi sân bay, đoán chừng thế
nào cũng phải ba ngày mới có thể trở về, chính em hảo hảo ở tại nhà ngây ngô, không cho thừa dịp anh không có ở đây đi trêu chọc người đàn ông
khác, có biết hay không?"
Sở Dĩnh liếc anh ta một cái: "Chu Tự
Hàn anh có bệnh sao? Nếu là có, sớm đi khám xem một chút, sớm trị sớm
được, tôi cũng không phải là tù nhân của anh, cần quản lí tôi như vậy
sao?"
Chu Tự Hàn lơ đễnh nói: "Anh không có bệnh, mà anh phải
nhìn thấy em...em người phụ nữ này làm cho người ta không yên tâm quá,
anh bảo John tới đón em đi tới studio, anh cho em tự sắp xếp thời gian,
nhưng chín giờ tối anh sẽ gọi điện thoại về nhà, em nhất định phải ở
nhà, nếu không xem anh trở lại thu thập em như thế nào. . . . . ." Chu Tự Hàn đi công tác, Sở Dĩnh có cảm giác thật nhẹ nhõm