
cùng Lăng Chu, cho dù là đạo diễn tương đối nổi
tiếng, ở trước mặt Lăng Chu vẫn khách khí gần như dối trá, chào hỏi qua, chỉ chỉ Sở Dĩnh nói: "Nghe nói hai người các anh vốn quen biết, vậy tôi cũng không nhiều chuyện giới thiệu, chắc hẳn các anh đều thấy được
quảng cáo vở rất đơn giản, không có lời đối thoại chỉ có cảnh tượng, cho nên cũng không cần nhiều kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp, cục trưởng
Lăng yên tâm, chỉ cần anh hơi phối hợp, sẽ có thể hoàn thành rất nhanh." Đạo diễn giống như sợ Lăng Chu cự tuyệt, nói một đống lời nói nhảm mới
đi ra ngoài.
Hai người phối hợp chụp hình xong cảnh tượng thứ
nhất, đang nghỉ ngơi trong phòng chờ đợi xây dựng hậu trường của cảnh
tượng thứ hai, chỉnh sửa lớp trang điểm thật tốt, thợ trang điểm liền đi ra làm việc khác, John bị đạo diễn gọi tới, Lăng Chu quét mắt tới mấy
người trong phòng làm việc của mình, mấy người kia đều lăn lộn trong cơ
quan đấy, sao không có mắt nhìn sắc mặt , mượn cớ cũng đi ra ngoài,
trong phòng nghỉ chỉ còn lại Sở Dĩnh và Lăng Chu.
Lăng Chu thở
phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy có chút bi ai, đã từng là người yêu
thân mật như vậy, hôm nay cơ hội đơn độc ở chung như vậy đều là xa xỉ:
"Dĩnh Nhi, chúng ta nói chuyện một chút có được hay không?"
Sở
Dĩnh nghiêng đầu nhìn anh ta chằm chằm thật lâu, mở miệng nói: "Được,
nói chuyện gì?" Sở Dĩnh đau xót sảng khoái đồng ý, Lăng Chu cũng có chút cứng họng rồi, đúng vậy! Nói chuyện gì?
Anh muốn hỏi cô năm đó
tại sao chia tay, muốn hỏi cô trong sáu năm tách ra này, có từng nhớ
mình giống như anh nhớ cô không, muốn hỏi cô, nếu như anh không truy cứu lỗi trước kia, bọn họ còn có thể ở chung một chỗ hay không, muốn hỏi
cô, cô thật sự thích người đàn ông Chu Tự Hàn kia à. . . . . .
Trong lòng Lăng Chu có quá nhiều vấn đề, có quá nhiều rối rắm, nhưng đối với
Sở Dĩnh, anh lại không biết nói từ chỗ nào mới phải, anh hỏi không được, sợ biết đáp án hơn, do dự một chút cũng không như đàn ông.
Sở
Dĩnh vẫn là nhược điểm của anh, trước kia lúc hai người đi chung với
nhau, trừ phi chuyện quan trọng, chuyện nhỏ đều do Sở Dĩnh định đoạt,
khi đó Trương Phàn không ít lần cười nhạo anh sợ vợ, nói người khác đều
là kết hôn về sau mới sợ, cái người này tốt hơn, từ khi yêu đã sợ, thật
ra thì anh không phải sợ Dĩnh Nhi, là anh yêu cô, yêu đặc biệt sợ mất
đi, Lăng Chu trước tình yêu, giống tất cả phàm phu tục tử khác đều mềm
yếu một dạng.
Sở Dĩnh nhìn anh thật lâu, khẽ thở dài nói: "Lăng
Chu, sáu năm trước chúng ta chia tay, lúc chia tay anh nói qua với tôi,
một khi chia tay, đời này anh sẽ không quay đầu lại, anh quên rồi sao?"
Trong mắt Lăng Chu lóe lên thâm trầm khổ sở, tiếp theo bị tức giận che giấu:
"Đó là một người đàn ông sau khi bị vứt bỏ, vì duy trì tự ái mới nói
những lời độc ác muốn giết người như vậy, cũng chỉ là những lời độc ác
thôi, em biết sau đó anh hối hận rất nhiều. . . . . ." Câu nói sau cùng, Lăng Chu nói rất nhẹ, từ phần môi thật mỏng của anh nói ra, giọng điệu
nỉ non giống như nói cho mình nghe, mặt của anh bị tức giận và khổ sở
làm cho vặn vẹo, Sở Dĩnh giống như thấy được Lăng Chu của sáu năm trước.
Sở Dĩnh nghiêng đầu đi, rũ mí mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Lăng Chu, chúng
ta coi như bạn bè hay bạn học cũ không tốt sao?" Lăng Chu khẽ cắn răng
rất dứt khoát mà nói: "Được, nếu là bạn bè, ăn một bữa cơm không là vấn
đề đi! Yên tâm, không riêng gì hai chúng ta, anh còn hẹn cả Trương Phàn
và Lưu Giai."
Thì ra là anh đã sớm lập kế hoạch tốt rồi, Sở Dĩnh
nghĩ, nếu bất kể như thế nào cũng không tránh thoát, trốn hay không còn
có ý nghĩa gì, có lẽ thái độ cô né tránh, sẽ làm Lăng Chu không bỏ được
hơn, đây là Lưu Giai nói với cô.
Quảng cáo quay toàn bộ trong một ngày, còn dư lại mấy cảnh bởi vì phải quay ngoại cảnh cho nên quyết
định tiến hành vào ngày mai, thời điểm kết thúc công việc đã sắp năm
giờ.
John nhìn Sở Dĩnh lên xe cục trưởng , không khỏi có chút
ngoài ý muốn, tính toán ra, hai người này chỉ ăn một bữa cơm cùng nhau
mà thôi, lúc nào thì quen thuộc như thế, hơn nữa, thừa dịp lúc Chu tổng
đi công tác ở vùng khác, đi ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác, có
phải có chút cái đó hay không, chỉ là John cũng chỉ là một người đại
diện, Sở Dĩnh quyết định chuyện gì, anh căn bản không quản được, dù sao
hiện tại Sở Dĩnh có chủ rồi, cũng không phải do anh trông nom.
Xe của Lăng Chu là Audi, Lăng Chu giống với tất cả học sinh nam khác đều
thích xe, cho nên vừa đến tuổi có thể học lái xe theo pháp luật, liền
lôi Sở Dĩnh đi lấy bằng lái, một năm kia bọn họ vừa đúng 18 tuổi.
Lấy được bằng lái xong, Lăng Chu liền mượn xe cha của anh đem theo cô lượn
một vòng lớn, còn là lần đầu Sở Dĩnh thấy Lăng Chu như vậy, hưng phấn
giống một học sinh nam bình thường, giống như lái xe mang theo bạn gái
đi hóng gió là chuyện quan trọng khó lường cỡ nào, sau đó kết quả của sự hưng phấn là đụng phải cây đại thụ, cũng may hai người đều không có
việc gì, bây giờ nghĩ lại khi đó cũng có chút ngây thơ.
Hai người ở chung một chỗ sáu năm, trải qua quá nhiều chuyện, có một số v