
túc xá của trường học, mới sửa được cái tật xấu này của Lăng
Chu.
Sau khi ở cùng một chỗ, vì công bằng, đề phòng việc tranh đi cãi lại sẽ gây tổn thương tình cảm, hai người quyết định phân công hợp
tác, Lăng Chu phụ trách xuống bếp rửa bát, cô phụ trách quét dọn giặt
quần áo, sau sáu ngày, hai người cùng nhau tổng vệ sinh một lần.
Còn nói về sau kết hôn cũng như vậy, vì vậy còn cố ý định ra phần hiệp nghị này, Lưu Giai và Trương Phàn bị kéo tới ký tên làm chứng ở trên hiệp
nghị, lúc ấy Lưu Giai nhìn hiệp nghị sau đó, trợn mắt một cái không chút khách khí châm chọc: "Bình thường yêu chết đi sống lại, thời điểm sống
qua ngày, làm sao lại phân rõ ràng như vậy rồi, hai người các cậu không
cảm thấy mình buồn cười sao?"
Khi đó hai người một điểm cũng
không cảm thấy buồn cười, yêu cùng với ăn uống vệ sinh sinh hoạt chung
một chỗ là hai việc khác nhau, dĩ nhiên, cuối cùng vẫn là Lăng Chu làm
nhiều hơn, bởi vì Lăng Chu rất dễ dàng dụ dỗ, chỉ cần cô làm nũng, sau
đó *** một chút, cho anh một chút ngon ngọt, Lăng Chu liền cam tâm tình
nguyện làm trâu làm ngựa, nhớ tới những thứ này, Sở Dĩnh cảm thấy vừa
ngọt ngào vừa khổ sở.
"Sở Dĩnh giúp việc. . . . . ." Thanh âm
Lăng Chu từ phòng bếp truyền đến, Sở Dĩnh đi tới, Lăng Chu đem đồ ăn
trong tủ lạnh lấy ra đưa cho cô: "Giúp hái rau một tay cũng không quá
phận đi! Tối hôm nay chúng ta liền ăn lẩu được rồi, mới vừa dọn đến
không bao lâu, gia vị cũng chưa thể nào mua được."
Sở Dĩnh trầm
mặc gật đầu một cái, giúp đỡ hái rau, Lăng Chu chuẩn bị một chút nguyên
liệu để dưới đáy nồi, hai người đang bận rộn, chuông cửa vang lên, Lăng
Chu nói với Sở Dĩnh: "Đoán chừng là hai người bọn Trương Phàn tới, em đi ra ngoài mở cửa cho bọn họ, anh đây đang bận tay đấy."
Sở Dĩnh
chỉ có thể rửa tay qua, vừa mới mở cửa ra, chỉ nghe thấy giọng oang oang của Giai Giai: "Không phải anh nói đã đến qua một lần sao, sao lại đi
nhầm đây, anh ngu sao? Đầu óc bị lừa đá rồi." Tiếp theo là thanh âm của
Trương Phàn: "Cái người phụ nữ này, tôi chỉ mới tới một lần, cô xem một
chút, bên này giống nhau như đúc, đi nhầm cũng rất bình thường, cô mà
công kích tôi nữa, tôi sẽ không khách khí đâu."
Giọng của Trương
Phàn có chút âm trầm, xem ra bị Giai Giai quở trách mà nóng nảy, Giai
Giai mới không chịu thua anh ta một ván này, tiếp tục khiêu khích: "Chỉ
với thân thể nhỏ bé này của anh, không khách khí thì có thể làm gì?
Chẳng lẽ còn muốn một mình luyện tập với tôi sao?"
Sở Dĩnh bất
giác mỉm cười, ông của Giai Giai luyện quyền, cụ thể là quyền gì, Sở
Dĩnh cũng không rõ rang lắm, dù sao từ nhỏ Giai Giai đã đi theo ông của
cô ấy luyện quyền, vào tiết kiệm Nhất Trung, trừ thành tích bên ngoài,
còn có cái gì cả nước thiếu niên tổ võ thuật thưởng tăng thêm phân, có
lẽ là từ nhỏ luyện quyền quan hệ, Giai Giai khổ người so với bình
thường cô gái lớn một chút.
Lúc lên trung học, Sở Dĩnh chính mắt
thấy được cô ấy quật ngã một tên lưu manh lưng hùm vai gấu ở cửa trường
học, toàn trường ai cũng biết chuyện anh hung của cô ấy, mà Trương Phàn
vừa đúng ngược lại, mặc dù là học sinh nam, dáng dấp lại tương đối thanh tú, thật ra thì Trương Phàn cũng không tính là phụ nữ, nhưng đi tới
cùng một chỗ với Giai Giai, liền có vẻ có chút yếu đi.
Hai người
lại thích cãi cọ, ầm ĩ nóng nảy, Giai Giai nhắc tới quả đấm, Trương Phàn cũng chỉ có thể hậm hực yên lặng, cả một đôi oan gia, quả nhiên, liền
nghe Trương Phàn hừ một tiếng nói: "Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ,
Lưu Giai, không phải là tôi nói cô a! Cô cứ tiếp tục như vậy nữa, cả đời cũng sẽ không tìm được bạn trai."
Lưu Giai xuy một tiếng nói:
"Cho dù là tìm không ra phải làm gái lỡ thì cả đời, cũng không tìm gà
trống yếu bị gió thổi gục như anh đâu."
"Cô nói người nào là gà trống?"
"Người nào trả lời thì là nói người đó. . . . . ." Mắt thấy hai người lại muốn cãi cọ tiếp, Sở Dĩnh vội vàng mở cửa ra: "Hai ngươi đừng tranh cãi nữa, nhanh lên đi!" Cô nhủ thầm trong lòng rằng hai người này cũng không sợ
mất thể diện sao.
Hai người thật đúng là không ầm ĩ, đều một vẻ
mặt như gặp phải quỷ, Lưu Giai nói: "Cậu là Sở Dĩnh sao? Sở Dĩnh, sao
cậu lại ở trong nhà của Lăng Chu?"
Trương Phàn trầm giọng nói: "Cô còn ngại gieo họa chưa đủ có phải hay không?"
Sở Dĩnh không biết nên nói gì, cảm thấy mùi vị quen thuộc tiến tới sau
lưng, Lăng Chu đưa tay thò đầu tới nói: "Trương Phàn lên đây đi! Đều là
bạn học cũ, tôi mời Sở Dĩnh tới, là muốn họp gặp, cũng thuận tiện giúp
tôi ổn định chỗ ở."
Trương Phàn theo Lưu Giai vào thang máy còn
lầm bầm: "Lăng Chu a Lăng Chu! Vết sẹo này còn chưa liền mà, thì đã quên đau rồi, mẹ nó phụ nữ thật là gieo họa."
Lưu Giai đưa chân hung
hăng đạp một cước dựa theo giày của anh "A. . . . . ." Trương Phàn kêu
thảm một tiếng: "Cô đạp tôi làm cái gì?"
Lưu Giai lành lạnh khoát khoát tay, không hề có thành ý mà nói: "Ồ! Xin lỗi, không nhìn thấy,
chúng tôi gieo họa sao, thì phải lấy gieo họa làm nhiệm vụ của mình
chứ."
"Cô. . . . . ." Trương Phàn không thể nhịn được nữa, rốt
cuộc bộc phát, nắm quả đấm giơ