
iệc
chính là muốn quên cũng không thể, lúc ấy cha Lăng Chu dùng xe công vụ
cũng là Audi.
Lúc đèn đỏ, Lăng Chu không khỏi nghiêng đầu quan
sát Sở Dĩnh, Sở Dĩnh xóa đi lớp trang điểm đậm, tóc dài tản ra, so với
sáu năm trước gần như không hề khác biệt, vẫn xinh đẹp như cũ vậy, một
làn gió nhẹ thổi vào từ ngoài cửa xe, làm mái tóc dài của cô tung bay,
tóc thật dài xẹt qua chóp mũi của anh, giống như ngửi được mùi thơm quen thuộc, Lăng Chu không nhịn được rung động một chút, đưa tay ra, chưa có chạm tới, Sở Dĩnh chợt quay đầu lại, trên mặt Lăng Chu hiện lên vẻ lúng túng, nhanh chóng đạp cần ga phóng qua chỗ đường giao nhau.
Bốn
người không có ăn cơm cùng nhau hơn sáu năm rồi, trước kia vừa đến chủ
nhật, Trương Phàn và Lưu Giai sẽ tự động chạy đến nhà trọ mà Lăng Chu và Sở Dĩnh thuê lại để ăn chực.
Khi Lăng Chu và Sở Dĩnh yêu nhau,
tài nấu nướng của Lăng Chu tương đối tệ ngay cả nấu mỳ ăn liền cũng sẽ
nấu cháy, sau này vì Sở Dĩnh mà không ngừng rèn luyện, không thể nói có
thể nấu được món chính từ nam ra bắc, nhưng mấy món ăn gia đình cũng
tương đối có tay nghề, hơn nữa Sở Dĩnh thích ăn mấy món ăn này nên càng
thành thạo.
Khi đó, Lưu Giai và Trương Phàn cứ cười Lăng Chu
giống như mẹ già, phục vụ ăn phục vụ uống, lúc ấy Lăng Chu ôm Sở Dĩnh
dương dương hả hê nói: " Đây là các cậu ghen tỵ."
Từ lúc lên
trung học cơ sở, Sở Dĩnh và Lăng Chu có ý giảng hòa cho Lưu Giai và
Trương Phàn, giảng hòa sáu năm cũng không thành công, hai người gặp mặt
thì giống như kẻ thù, cãi tới cãi lui, cũng không biết bây giờ còn như
vậy không.
Sở Dĩnh chợt phát hiện có cái gì không đúng, xe lái
vào một chung cư rất cao cấp, cô quay đầu lại hỏi Lăng Chu: "Không phải
nói đi ăn cơm sao, đây là đâu vậy?"
Lăng Chu nhìn chằm chằm vào
cô một lúc lâu nói: "Bạn học cũ gặp mặt, đi bên ngoài rất không thành ý, anh vừa mới chuyển vào không bao lâu, vừa đúng thừa dịp hôm nay, để cho mấy người các em đến xem một chút." Những lời này Lăng Chu nói tương đối tự nhiên, giống như thật sự coi Sở
Dĩnh là bạn học cũ, Sở Dĩnh nhìn anh mấy giây, thu hồi ánh mắt, cũng
không có nói cái gì nữa.
Lăng Chu dừng xe ở ga ra dưới tầng ngầm, xuống xe, hai người một trước một sau vào thang máy, trong thang máy
không gian bị thu hẹp làm Sở Dĩnh cảm thấy, ngực có chút buồn bực, vách
tường kim loại trơn bóng giống như gương phản chiếu ra vẻ mặt của cô và
Lăng Chu, rõ ràng không có chỗ trốn tránh.
Lăng Chu bình tĩnh
nhìn cô, ánh mắt sâu u ám giống như hồ nước trong bóng đêm, Sở Dĩnh căn
bản dò xét không được ý nghĩ chân thật của anh, thời gian sáu năm giữa
bọn họ giống như cách một rãnh sâu cực lớn.
Hai người cách vách
tường thang máy bằng kim loại nhìn nhau, cũng không có ai nói chuyện,
thang máy đinh một tiếng đến tầng lầu, Sở Dĩnh nhìn một chút là tầng 18, con số 18 rõ nét mà chói mắt.
Sở Dĩnh nhớ khi đó hai người giả
vờ như vợ chồng trẻ muốn kết hôn đi chọn mua phòng, bọn họ đi tới chung
cư bán hoặc cho thuê tương đối sôi động đó, thời điểm họ đi cũng chỉ còn sót lại vài hộ không có bán được ở tầng 18, sau này hai người mới biết tầng 18 là tầng khó bán nhất, bởi vì người Trung Quốc tin có 18 tầng
địa ngục, lúc ấy Lăng Chu còn đặc biệt mê tín mà nói ngày khác chúng ta
cũng không thể mua tầng 18, cô còn cười anh mê tín, hiện tại tại sao anh chỉ chọn một tầng này.
Là mô hình một tầng hai căn hộ, Lăng Chu
mở cửa căn hộ ở bên trái, căn hộ bên phải này nhìn qua giống như còn
chưa có vào ở: "Vào đi! Vậy thì em muốn đứng ở bên ngoài quan sát sao?"
Giọng nói của Lăng Chu mặc dù bình tĩnh, vẫn không nhịn được kèm theo
chút châm chọc .
Sở Dĩnh vừa mới bước vào, Lăng Chu liền lấy ra
một đôi dép màu hồng của nữ từ trong tủ giày thả vào dưới chân cô, Sở
Dĩnh quét mắt nhìn dưới chân Lăng Chu, đôi dép mình đi này cùng đôi của
anh, giống như là kiểu dáng tình nhân, Sở Dĩnh hơi chần chừ, vẫn nên đổi dép, dù sao cô coi như biết phân biệt, nhà này cũng tương đối đắt.
Phòng tương đối tinh xảo, đi qua cửa chính thì không gian trước mắt như rộng
mở, chọn không gian cao, thiết kế biệt thự trên tầng thượng, cửa sổ sát
đất từ trên xuống dưới trong phòng, có thể lấy ánh sáng (thiết kế kết
cấu toà kiến trúc hoặc cửa sổ to nhỏ sao cho bên trong toà kiến trúc này có ánh sáng thích hợp) tương đối thích hợp, lắp đặt thiết bị phong cách nhưng vô cùng đơn giản, không giống phong cách của Lăng Chu lắm, nhưng đối với chỗ ở của một người đàn ông độc thân mà nói coi là rất sạch sẽ.
Trên ghế sa lon không thể thấy được tất hay áo sơ mi vứt tùy ý, sàn nhà cũng không nhiễm một hạt bụi, Sở Dĩnh nhớ rõ, Lăng Chu giống như tất cả
những người đàn ông khác, nói ra cũng rất lôi thôi, quần áo hay tất cũng thích ném loạn khắp nơi, sau này hai người ở chung một chỗ, Lăng Chu sợ cô tức giận liền bắt đầu giấu, có lúc cô dọn dẹp phòng, ở góc hộc tủ,
dưới giường, cùng với những chỗ cô nghĩ cũng nghĩ không đến, phát hiện
anh giấu tất thối.
Vì thế hai người cũng không ít lần gây gổ,
cuối cùng cô uy hiếp anh nếu giấu tất thối lung tung nữa, cô sẽ trở về ở chỗ ký