
tay lên vung đến trước mắt Lưu Giai, bị
Lưu Giai đưa tay bắt được vừa chuyển vặn một cái
“. . . . . . A. . . . . .” Trương Phàn lại hét thảm một tiếng, bị cô ấy đè xuống đất, Lưu Giai lại gần anh nhỏ giọng nói: "Tôi không thèm nghe anh nói nữa, muốn
luyện tập nói chuyện một mình, tôi thành toàn cho anh."
Thang máy đinh một tiếng mở ra, Lưu Giai buông cánh tay Trương Phàn ra, vỗ vỗ
tay, bước nhanh quá khứ, Sở Dĩnh nhìn sắc mặt Trương Phàn đã tái xanh
phía sau cô ấy, không khỏi buồn cười.
Lưu Giai nhìn thấy Sở Dĩnh
và Lăng Chu đứng chung một chỗ, trong nháy mắt cảm thấy thời gian như
chạy ngược lại, giống như trở lại sáu năm trước, Lăng Chu ở sau lưng Sở
Dĩnh gật đầu với cô một cái: "Lưu Giai, đã lâu không gặp." Lúc này Lưu
Giai mới phục hồi tinh thần lại, Trương Phàn cũng đi theo vào, trợn mắt
nhìn Lưu Giai và Sở Dĩnh một cái, lôi Lăng Chu đi vào bên trong.
Lưu Giai nghiêng người lại gần Sở Dĩnh bên tai nói: "Cậu thật sự tới đây,
cậu không sợ Chu Tự Hàn sẽ. . . . . ." Sở Dĩnh nói: "Anh ta đi Thâm
Quyến rồi, hai ngày nay không có ở trong thành phố."
Lưu Giai
quét mắt ở phòng bếp bên kia, nói nhỏ: " Mình cảm thấy cậu không phải
nên tới đây, xem ra Lăng Chu chưa có chết tâm đối với cậu đấy."
Sở Dĩnh nói: "Cho nên mình muốn anh ấy chết tâm, cho anh ấy biết chuyện
chúng mình đã là quá khứ rồi." Lưu Giai thở dài: "Mình cảm thấy được các cậu đây hoàn toàn là lừa mình dối người, hơn nữa, nếu như Chu Tự Hàn
mà biết thì cậu nên suy nghĩ hậu quả một chút. . . . . ."
"Hai
người các cô có phải cũng nên giúp một tay hay không, sẽ không phải ở đó chờ ăn hả!" Trương Phàn tức giận kêu một câu, Lưu Giai cầm quyền, cắn
răng nghiến lợi nói: "Trương Phàn này cần ăn đòn, ngày nào đó mình phải
trừng trị anh ta thật tốt thì mới đàng hoàng được." Sở Dĩnh không nhịn
được vui vẻ cười hì hì một tiếng: "Giai Giai, cậu không cảm thấy hai
người các cậu là kiểu người hoàn toàn đối lập à." Lưu Giai mới không cần quan tâm tới những chuyện đó, vén tay áo lên đi tranh cãi vỡi Trương
Phàn.
Nồi lẩu sôi, bỏ thịt dê vào, chờ thịt dê chín, Lăng Chu
dùng muôi múc ra thả vào trong bát của Sở Dĩnh, động tác lien tục mà
thuần thục, cái thói quen này của anh làm Lưu Giai và Trương Phàn vốn
đang lúc cãi vả vui đồng thời trầm mặc, sững sờ nhìn hai người.
Lúc này Lăng Chu mới tỉnh táo lại, tay cứng đờ, Sở Dĩnh yên lặng ăn thịt dê trong bát, tự mình gắp thịt, ăn vài miếng liền ăn không nổi nữa, nhưng không biết khi nào thì Trương Phàn và Lưu Giai bắt đầu sống mái với
nhau, uống một ly lại một ly vẫn chưa đã ghiền, trực tiếp cầm cả chai
uống, anh một chai, tôi một chai, một lát sau vài chai không liền bị ném xuống dưới đất, mặc dù là bia, nhưng kiểu uống như vậy, một lát còn
không say.
Sở Dĩnh giành chai bia trong tay Lưu Giai: "Giai Giai
đừng uống nữa, say thì phải làm sao?" Ai ngờ Trương Phàn chỉ vào Lưu
Giai nói: " Bà đàn ông, thế nào, sợ sao? Biết ai mới thật sự là đàn ông
chưa?” Giai Giai này không chịu nổi đả kích của anh, đưa tay đoạt lấy
chai bia trong tay Sở Dĩnh, đứng lên nói: "Ẻo lả, ai sợ ai, hôm nay bà
đây liền theo đến cùng, còn không biết người nào đi tiểu trước đâu rồi,
tiếp. . . . . ."
Đầu Sở Dĩnh đầy hắc tuyến, ánh mắt cầu cứu theo
thói quen nhìn về phía Lăng Chu, nhưng không nghĩ vừa đối diện với ánh
mắt của Lăng Chu, hơi nóng từ nổi lẩu bốc lên, trong mắt của anh giống
như dính vào một tầng khí nóng, có vẻ có chút mông lung, nhưng đáy mắt
nóng bỏng lại từng sợi tơ đổ ra kia, Sở Dĩnh ít có thể nhìn thẳng vào
mắt.
Sở Dĩnh khẽ nghiêng đầu, tránh ánh mắt của anh, cúi đầu nhìn đồng hồ, kim chỉ giờ đã chỉ số tám, lại nhìn một chút có vẻ như Giai
Giai càng uống càng hăng, xem ra hôm nay cô không đi được rồi, cô thử vỗ vỗ Giai Giai nói: "Giai Giai chúng ta nên đi thôi." Ánh sáng trong mắt
Lăng Chu biến mất trong nháy mắt.
Trương Phàn ngồi đối diện cũng
không buông tha: " Bà đàn ông, chúng ta còn chưa phân thắng bại, cô đi
chính là nhận thua." "Ai sợ ai chứ!" Giai Giai đẩy Sở Dĩnh ra: "Cậu trở
về trước đi, hôm nay không tiêu diệt tên ẻo lả này, tôi theo họ của anh ta." "Cô nói ai ẻo lả. . . . . ."
Sở Dĩnh không có cách nào,
đứng lên nói đối với Lăng Chu: "Cám ơn bữa ăn tối của anh, tôi đi trước
đây." Đi tới cửa trước đổi giày, Lăng Chu cũng đi theo tới: "Anh đưa em
về."
Sở Dĩnh nhìn chòng chọc anh mấy lần, mặc dù cô uống rượu
không nhiều lắm, nhưng mặt có chút hồng: "Gần đây kiểm tra lái xe rất
nghiêm." Lăng Chu không khỏi co kéo khóe miệng: "Yên tâm! Anh chỉ là
muốn tiễn em đến chung cư mà thôi."
Thân thể Sở Dĩnh cứng đờ, có
chút chật vật chợt lóe lên trong mắt, mặc dù biết mình và Lăng Chu không thể nào quay lại, nhưng cô cũng không muốn để cho Lăng Chu biết, mình ở trong biệt thự của Chu Tự Hàn, điều này hiển nhiên là hành động bịt tay trộm chuông.
Từ thang máy ra ngoài chung cư, hai người cũng
không có nói chuyện, đứng ở ven đường, Sở Dĩnh mới nói: "Tôi tự gọi xe
trở về. . . . . ." Vừa đúng lúc một chiếc taxi trống từ bên kia đi tới,
Sở Dĩnh vừa mới đưa tay, không nghĩ lại