
hụ vẫn còn có chút do dự.
Sở Dĩnh cũng không muốn làm khó người khác: "Sư phụ, nếu như không muốn đi, cháu gọi một chiếc xe khác."
Lão tài xế nói: "Thôi, đi một chuyến đi! Một tiểu cô nương như cháu, coi
chừng lại gặp phải người xấu." "Tiểu cô nương" Sở Dĩnh không khỏi buồn
cười, khoảng cách của mình với tiểu cô nương cũng không biết bao xa, khó gặp được người tốt như vậy, Sở Dĩnh thông minh hơn người cũng thành
khẩn nói tiếng: "Cám ơn."
Xe ra khỏi nội thành một lúc, Sở Dĩnh
mới nhớ tới ttrong phòng chụp ảnh bị Chu Tự Hàn quấy rầy nên đã tắt điện thoại sau, cô đã quên mở điện thoại di động.
Nhớ tới người đàn
ông Chu Tự Hàn kia, lấy điện thoại từ trong túi xách ra mở máy, mới vừa
mở máy, điện thoại của Chu Tự Hàn liền đến, Sở Dĩnh nhận, gần như lập
tức, tiếng hô của Chu Tự Hàn truyền đến trong loa: " Sở Dĩnh, con mẹ nó
em đem điện thoại di động làm gạch hả!"
Sở Dĩnh lười phản ứng lại với anh, trực tiếp hỏi anh: "Có chuyện gì vậy?" Thiếu chút nữa Chu Tự
Hàn đem điện thoại trong tay đập đi, anh dễ dàng sao, vừa mới xuống máy
bay liền gọi điện thoại cho cô, nói cho cô biết mình tới, thật ra thì
cũng không có Sở Dĩnh giống như người phụ nữ khác, nói với anh đôi câu
lời nói thân thiết, nhưng Sở Dĩnh chỉ nói một câu đơn giản đã biết, liền đem điện thoại di động tắt luôn, khiến cho Chu Tự Hàn buồn bực, mặt
nhất thời liền đen lại.
Trợ lí Từ tới cùng anh, vừa nhìn ông chủ
như thế, cũng biết khẳng định bị Sở Dĩnh làm cho tức giận, nếu không sao mặt khó chịu giống như đạp phải phân, vội vàng mang hai cây dây cung
cho mình, đem giá trị cảnh giác nâng lên cấp bậc cao nhất, để miễn bị
Chu tổng bắt được lỗi giận chó đánh mèo một trận, mất nhiều hơn được.
Chu Tự Hàn sinh tức giận một lúc, đến khách sạn, vừa nghĩ, Sở Dĩnh cũng
không phải cá tính này, lúc nào thì đã cho anh hoà nhã, nói chuyện khó
nghe có thể nghẹn chết người, nhưng anh cũng không biết mình tại sao
rồi, hiện giờ lại thích Sở Dĩnh như vậy, nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn
lạnh nhạt kia, Chu Tự Hàn cảm thấy tức giận với bản thân mình thật sự
không đáng, hơn nữa cùng đại bảo bối nhà anh, tức giận thật nghiêm túc,
anh sớm tức chết rồi, vậy còn có thể sống đến lúc này.
Phỏng đoán lúc ấy, cô ấy đang quay quảng cáo ở phòng chụp ảnh, cho cô đánh một
chút là được, Chu Tự Hàn tự khuyên mình nửa ngày, mới có thể hết giận,
tiếp tục bàn chuyện làm ăn, đồng thời mang hết việc bận buổi tối làm
xong, hủy một bữa tiệc buổi tối, sau đó ăn vài món đơn giản ở phòng ăn
phía dưới khách sạn, trở về phòng thì gọi điện thoại cho Sở Dĩnh, ai
biết còn tắt máy, gọi điện thoại cho John cũng tắt máy.
John cũng không ngu, cái tính cách của Chu tổng, nhưng anh không chọc nổi, Sở
Dĩnh cũng không sợ, nhưng anh sợ, Sở Dĩnh đi theo cái gì kia Lăng cục,
đến lúc Chu tổng hỏi anh, anh giải thích thế nào, người chịu tội thay
cũng không dễ làm, dứt khoát tắt di động đi, đến không nhận, đợi tới lúc trở về Chu tổng hỏi anh, anh nói mình không cẩn thận để điện thoại di
động rơi vào trong thùng nước.
Nghĩ xong lí do, John rất yên tâm
thoải mái tắt điện thoại, Chu Tự Hàn tìm không ra John chỉ có thể gọi
điện thoạ icho Sở Dĩnh, từ khi về phòng khách sạn liền bắt đầu gọi, ước
chừng gọi hơn một giờ, rốt cuộc thời điểm kết nối được, Chu Tự Hàn còn
có thể có tính khí có tốt là lừa gạt, không có chửi ầm lên là đã tận Lực đè ép lửa giận.
Nhưng những thứ lửa giận đến chỗ Sở Dĩnh nơi
này, giống như xác định một đấm đánh vào trong bông hoa, căn bản không
có chỗ dùng sức, còn có vẻ giống như anh có chút cố tình gây sự.
Chu Tự Hàn hít một hơi thật sâu trầm giọng hỏi cô: “Em đang ở đâu?”
Sở Dĩnh ngẩng đầu nhìn: “Gần đến cửa rồi.”
Chu Tự Hàn cùi đầu nhìn đồng hồ một chút, không khỏi cắn răng cười: “Sở
Dĩnh, em thật là đúng giờ, kim chỉ giờ vừa chỉ đúng vào chính giờ, sao
lại không mở máy trong thời gian dài như vậy, chạy đến nơi nào điên
khùng đi?” Giọng điệu này của Chu Tự Hàn giống như đang giáo dục con gái mới lớn. Sở Dĩnh sờ lên cái cái trán đau đớn co rút, cô có thể nói bởi
vì ngại Chu Tự Hàn phiền cho nên mới tắt máy à.
Chu Tự Hàn nghe
cô nửa buổi không nói lời nào, đoán được một mình cũng không muốn tin
tưởng lý do kết hôn, thử hỏi cô: “không phải bởi vì em chê anh gọi điện
thoại hoài nên mới tắt máy chứ?”
Dĩ nhiên Sở Dĩnh sẽ không thừa
nhận truốc mặt, cô cũng không phải là đứt gân não rồi, mặc dù bây giờ
Chu Tự Hàn đối với cô không tệ, nhưng trên bản chất mà nói còn là một
đầu cầm thú, không biết đến lúc ấy thú tính bắt đầu từ răng, cô xui xẻo
đầu tiên: “Việc ấy, tôi phải xuống xe, lát nữa nói.” Trực tiếp cắt đứt
điện thoại di động.
Lấy ví tiền ra trả tiền xe cho lão tài xế,
lão tài xế liếc mắt nhìn biệt thự sang trọng phía sau lưng cô, không có
nói với cô cái gì, thế nhưng hàm nghĩa trong ánh mắt, Sở Dĩnh nhìn tương đối rõ ràng, khẳng định cho rằng cô làm người tình cho người giàu, chỉ
là suy nghĩ một chút, chẳng lẽ mình không phải là người tình của Chu Tự
Hàn ư, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, nào có chuyện như vậy.
Sở
Dĩnh vào biệt thự, dì g