
oàn, lớn tiếng quát: "Cô cử động nữa tôi liền bắn chết cô!"
Chơi liều như vậy khiến Lý Lộc trợn tròn mắt nhìn —— hay là tự mình giải quyết cho nhanh, cũng tiết kiệm rất nhiều phiền toái.
Keith mắng to: "Cô mè nheo nữa xem! Gọi bác sĩ của cô ra đây!"
Tay của cô đã sắp nắm lấy bán súng dính dưới mặt bàn rồi, chỉ là rốt cuộc vẫn phải từ trong cơn chấn kinh nói ra mấy chữ ngắn gọn: "Tôi chính là bác sĩ."
Keith có cảm giác như gặp ma ban ngày, nhưng lý trí của anh vẫn biết cái gì quan trọng nhất, anh nói: "Có một người bị thương, động mạch cổ bị thương."
"A!" Lý Lộc cảm thấy như mình gặp ma ban ngày, có người tìm bác sĩ vậy sao. Quan báo tư thù không tận lực cứu giúp có rất nhiều ví dụ, muốn ngụy tạo sự cố chữa trị thành cơ quan nội tạng của bệnh nhân suy kiệt cũng có rất nhiều phương pháp.
Nhìn ở mặt mũi của cây súng ống ép sát trán mình, Lý Lộc vừa vội vàng đứng lên vào phòng giải phẩu bên cạnh, vừa nói, "Mang người bị thương tới đây."
Kế toán và Keith nâng người vào phòng giải phẩu, trên trán lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Phòng giải phẩu này hoàn toàn khác với phòng giải phẫu trong ấn tượng của họ.
Đây là một nơi hết sức. . . . Vạn năng. Có bàn mổ tổng hợp bình thường theo ý nghĩa, lại có ghế ngồi toàn bộ tự động của nha khoa, thậm chí một góc phòng còn bày ghế cao hai chân chạy bằng điện chuyên dụng của khoa tiết niệu.
"Anh tên gì?" Lý Lộc vừa nói, vừa dùng kìm cầm máu tạm thời cầm máu ở động mạch cổ của người bị thơng.
"Keith, Keith Williams." Ỷ vào khí thế của người cầm súng vừa rồi, Keith nói rất có sức.
Lý Lộc như có điều suy nghĩ quan sát anh, khiến Keith không hiểu sao lại cảm thấy rợn cả tóc gáy, giống như là bị một con rắn độc hay ghi hận theo dõi. Khi anh muốn nói mấy lời đe dọa, Lý Lộc lại nhún nhún vai, chuyển sang người bên cạnh hỏi: "Anh thì sao?"
"Xin chào, tôi tên là Johnson, là kế toán công ty S. Q. . . ." Anh ta vừa nói vừa tìm ra tấm danh thiếp từ túi áo nhuốm máu, bệnh nghề nghiệp của giai cấp tri thức đã ăn sâu, anh ta là loại người dụ ở trong hoàn cảnh nào cũng muốn đưa danh thiếp của mình ra một cách ưu nhã.
Nhưng đây lại là một cư dân đến từ "hành tinh không đếm xỉa". Lý Lộc hất mặt, lướt qua tấm danh thiếp trắng noãn danh giá: "Hai người thả người ở chỗ này, tôi tìm bông vải thấm máu và kìm cầm máu. Nhẹ một chút. . . . Tôi nói buông anh ta xuống nhẹ một chút! John anh đè vết thương của anh ta quá mạnh!"
"Tôi là Johnson, không phải John. . . . . ." Kế toán nói, nhưng căn bản cô lại không hề nghe lọt.
"Y tá đâu?" Keith hỏi.
"Bổn tiệm làm ăn nhỏ, chỉ có một mình tôi." Nói xong Lý Lộc rồi rời đi.
Keith tuyệt vọng sám hối. Anh đặt một tay lên mắt Squall, nhỏ giọng nói: "Anh em, không phải tôi không muốn cứu anh đâu. . . ."
Cây kim của đồng hồ treo trên tường nhích qua từng chút, năm phút đồng hồ trôi qua, Keith cảm thấy không nhịn được, xung động muốn dùng cán thương vác người trở lại rồi nói. "Bác sĩ, bác sĩ!" Anh càng không ngừng kêu.
Khi sắp đến cực hạn nhẫn nại của anh thì Lý Lộc cầm một hộp đựng dụng cụ giải phẫu, một hộp thuốc và mấy túi máu đầy trở lại.
Cô đặt đồ lên đài, đeo bao tay cao su liền bắt đầu ra tay, rất đồng tình nói: "Tôi chỉ có thể làm hết sức. Các anh không được may lắm, dao điện ở đây vừa hư, chỉ có thể dùng dao giải phẩu bình thường, không có biện pháp cầm máu nhanh."
"Đợi chút, chẳng lẽ cô không chuẩn bị một căn phòng vô khuẩn sao?"
Cô giống như nghe được một câu hỏi rất ngốc, không ngẩng đầu lên mà lưu loát trả lời: "Anh thấy kịp không?"
Keith lại muốn cuồng bạo: "Nếu như kịp thì tôi cũng không đến đây!"
Lý Lộc không biết thì ra nước Mĩ cũng có kiểu gầm thét thế này, thì ra văn hóa rít gào uyên thâm của Trung Quốc truyền bá rộng như thế. Cô chỉa dao giải phẫu về cổ họng người bị thương: "Yên tâm, tôi sẽ tiêm thuốc kháng sinh cho anh ta."
Chỉ một dấu tay một câu nói, đã thành công khiến ma thú Keith câm mồm.
. . . . . .
"Đợi chút, vô máu chẳng lẽ không cần kiểm máu trước sao! ?"
"Đã kiểm tra, lúc các anh vừa mang anh ta tới tôi liền thử." Cô nói.
Quá nhanh, thật không nhìn thấy cô lấy mẫu máu lúc nào. Keith cảm thấy lúc nãy anh linh hoạt quẹo dô con hẻm nhõ, có lẽ chính là quyết định anh minh nhất của anh trong tuần này.
"Đúng rồi, tôi tên là Lý Lộc." Lý Lộc nói.
"Lilu?" Hội kế sư ngây ngốc lặp lại một tiếng.
Cô nhíu lông mày bất mãn trừng mắt nhìn anh, có vẻ rất khinh thường phát âm thế này.
Keith lại thông minh hơn, chú ý cô bác sĩ có dáng vẻ rất giống y tá này thì ra là người phương Đông, tóc và mắt đều là màu nâu đen, da trắng nõn nhưng hơi vàng. Anh biết một vài người phương Đông, không biết có phải là bởi vì khác biệt chủng tộc không, Keith cảm thấy gương mặt của bọn họ rất khó phân biệt, nhưng đều rất hợp khẩu vị của anh. Nghe nói người phương Đông có kỹ thuật y học hết sức thần kỳ, không biết bác sĩ nữ khoa nam này có biết chút nào không.
Dụng cụ đo lường điện tử kết nối vào các nơi trên người Squall, nhịp tim đã rất nguy hiểm, huyết áp xuống thấp đến mức gần như không đo được. Nhưng cũng may, người vẫn còn sống.
Đến lúc này, L